Thứ Năm, 29 tháng 3, 2007

Đứng trong bóng đêm và khóc

Tôi là người ghét sự cô đơn và ghét phải làm cái gì đó một mình. Nếu như bữa ăn chỉ có một mình thì tôi hoặc là nhịn ăn hoặc thường ăn quấy quá cho xong. Có thể như thế sẽ bị người ta cho là không biết tự thương bản thân mình lắm nhưng buồn là buồn, cô đơn là cô đơn làm sao thay đổi được. Thưc tế tôi có rất nhiều thời gian chỉ một mình. Cũng không khó khăn lắm mới hiểu được cảm giác cô đơn là gì.

Khi tôi nói với anh là hãy ở lại nhưng anh vẫn ra về. Cảm thấy buồn không tưởng được. Đôi khi khóc vì điều đó, đơn giản chỉ vì tôi không chịu nổi cảm giác một mình hay vì tôi cần anh mà anh không biết? Tuy nhiên, cảm giác cô đơn và buồn bã nhất là khi một cánh cửa khép lại phía sau lưng mình. Một mình đứng trong bóng đêm và khóc. Ý nghĩ sẽ không bao giờ bước chân qua cánh cửa đó nữa khiến cho trái tim đau đớn như có bàn tay ai bóp nghẹn lại. Không bao giờ quen nổi ý nghĩ coi một người như không khí, như chưa từng có những yêu thương. Nhưng điều đó là có thật. Bởi vì còn thương nhiều lắm nên đã để cho người ấy tự do lựa chọn. Bởi vì thương nhiều lắm nên đã phải ra đi. Vẫn còn thương nhiều lắm kể cả khi sau này người ấy nói rằng hãy quay về đi nhưng đã không quay về. Không thể bước qua ngưỡng cửa đó một lần nào nữa dù lòng rất thương. Mà thương một người cũng không cần phải có một lý do nào hết cả.

Cảm giác nhớ mênh mang những ngày tháng xưa cũ. Tại sao anh lại tìm đến tôi trong những lúc cô độc nhất? Như một đứa bé khi buồn rúc đầu vào lòng mẹ để tìm kiếm sự an ủi. Còn những khi tôi buồn tôi không thể nói với anh? Không hiểu đã bao giờ một cô gái quá mạnh mẽ và cứng rắn như tôi khiến cho anh phải rơi nước mắt vì thương xót chưa? Và nếu có những lúc thương xót tôi anh thường làm gì? Còn tôi, tôi thường thương và nhớ anh đến đau lòng, có những lúc tưởng như đau đến vỡ tan cả lồng ngực. Và cũng thường không ngủ được mỗi khi nhớ đến nỗi cô độc của mình.

Không thể không nhớ đến nỗi cô độc của mình khi bước ra từ căn nhà đó. Ánh đèn vàng ấm áp lùi lại phía sau. Chỉ còn bóng đêm đặc quánh lạnh lẽo bao trùm lấy nỗi buồn và nỗi đơn côi. Đứng trong bóng đêm và khóc. Đã từng mong sao tất cả chỉ là một giấc mơ không có thật, để khi tỉnh dậy mỗi sớm mai vẫn được ở bên người mình yêu dấu. Nhưng sau mỗi giấc ngủ nhọc nhằn, buổi sáng đánh thức mình vẫn chỉ là nỗi buồn và sự trống rỗng đến lạnh người. Không biết đến bao giờ mới chấm dứt những giấc mơ?

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2007

Is me you’re looking for?

Một người bạn bặt tăm tích mấy năm trời nay bỗng dưng xuất hiện bằng cách add nick của tôi vào danh sách bạn bè của anh ấy. Anh ấy có cái nick thật ngộ nghĩnh “ theoneyourelookingfor” đã từng khiến tôi rất thích thú. Nó gần giống một câu hát trong bài hát tôi yêu: “ Hello, is me you’re looking for?”. Thực ra, đó cũng chỉ là cái cớ để tôi ngẫm nghĩ về những điều khác trong cuộc đời thôi…

Có khi nào ta tự hỏi rằng tại sao giữa bao nhiêu người ta gặp hàng ngày, ta lại chỉ yêu một người nào đó, là chính người đó thôi mà không phải là người nào khác? Có khi nào ta tự hỏi mình rằng tại sao giữa muôn người trong cuộc đời này, ta lại chỉ tìm đúng đến người ấy để trao gửi tình yêu chứ không trao gửi cho một ai khác? Đó có phải là cái “ duyên” không? Hay tình yêu cũng chỉ là một sự tình cờ?

Ta quen một người đã lâu, giữa hai người chưa từng có chuyện gì xảy ra. Rồi một hôm, người đó gõ cửa nhà ta mà không một lời hẹn trước. Khi ta mở cửa, người ấy nói “ Hello, is me you’re looking for?”. Ta cười to vì ta nghĩ người ấy đang đùa trêu ta. Nhưng người ấy rủ ta đi café và ta bỗng dưng thấy người ấy thật dịu dàng với ta. Ngồi nhìn ta uống nước, nhìn ta nói, nhìn ta cười mà mắt không hề chớp. Ta bỗng thấy bối rối và chợt nghĩ rằng người ấy cũng thật dễ thương… Và rồi… Một tình yêu bắt đầu như thế đó…

Yêu một người là sự lựa chọn của con tim? Dù cho người ấy không tốt lắm, không hoàn hảo chút nào cả nhưng ta vẫn cứ yêu. Yêu mà không giải thích nổi tại sao ta lại yêu người ấy. Và bởi vì đã lựa chọn rồi nên rất khó thay đổi con tim mình. Cho dù xung quanh có nhiều người tốt hơn, đẹp hơn người ấy nhưng ta vẫn cứ lựa chọn chỉ người ấy thôi. Đôi khi, người ấy làm ta đau lòng lắm, đôi khi người ấy làm ta khóc nhưng ta vẫn không thay đổi sự lựa chọn của mình. Tình yêu cũng có một chút mù quáng nữa.

Tình yêu không hoàn toàn chỉ là sự yên ả. Có những chuỵên ngoài mong muốn xảy ra khiến cho ta dần dần xa người ấy. Rồi có một người khác rất tốt đến với ta, ta cũng dần lãng quên người ấy… Ta và người mới bắt đầu hẹn hò và đã nghĩ đến một đám cưới… Nhưng bỗng dưng một ngày giống như đang ở cuối mùa thu, người ấy xuất hiện nơi ngưỡng cửa, người ấy nhìn ta với ánh mắt ta không bao giờ quên được dù người ấy không hề nói một lời. Bỗng dưng, ta lại thấy ta bé nhỏ trong vòng tay người ấy như chưa từng bao giờ rời xa nhau. Lúc đó, ta mới hiểu tình yêu là vậy đó. Tình yêu là sự lựa chọn tình cờ của con tim nhưng cũng thật bền vững, đủ để ta vứt bỏ mọi thứ chỉ để đánh đổi lấy sự bình yên khi ở bên người ấy. Một sự bình yên mãi mãi trong tâm hồn.

Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2007

Người quen trên mạng

Đã lâu rồi không gặp T. trên mạng. Có thể là T. không thích nói chuyện nữa. Cũng có thể là chúng ta không còn có duyên với nhau. Đã 5 năm rồi, chưa một lần gặp mặt. Vậy mà nói chuyện cứ như thể đã quen nhau từ kiếp trước. Mà lạ thật, 5 năm không hề một lần muốn gặp nhau. Nói thế cũng không hẳn đúng. Có lần đã cho T. xem mặt trong lúc chat, nhưng lúc đó trong phòng tối lắm, mọi thứ đều lờ mờ không rõ. Còn khi T. muốn cho xem mặt, cậu ấy post ảnh lên một trang web mà ai cũng có thể nhìn thấy được. T. làm nghệ thuật nên cũng có chút ít máu nghệ sĩ. Bức ảnh của cậu ấy cũng là một bức ảnh nghệ thuật, kiểu như “ nhìn lên một mảnh trời xanh”, đầy đủ mặt mũi đấy nhưng cuối cùng cũng chả rõ ràng gì cả.

Đã có một thời gian dài đêm nào cũng chat với nhau. Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Hết tranh luận, giận dỗi rồi lại làm lành. Có khi còn kể tiếu lâm cho nhau nghe nữa. Ngày đó tự dưng thấy yêu đời hẳn lên. Còn T. thấy chăm post ảnh lên mạng. Bây giờ thỉnh thoảng lượn qua trang web đó, những tấm ảnh cũ vẫn còn nhưng tác giả của nó dường như lâu lắm cũng chả thèm ngó ngàng gì tới. Và không có những tác phẩm mới được post lên cho thiên hạ cùng nhòm ngó nữa.

Tự dưng mỗi đêm về không có cảm giác chờ đợi lúc T. online để chat với nhau như ngày trước. Cũng không một dòng offline gửi cho nhau. Thấy cái sự quen nhau, những câu chuyện nói với nhau cứ như chưa bao giờ xảy ra vậy. Thỉnh thoảng cũng thắc mắc tự hỏi không biết hiện giờ T. đang lang thang tìm cảm hứng sáng tác ở phương trời nào hay đang đưa đám sinh viên đi thực tập ở đâu. Có thể cậu ấy đang bồng bềnh dõi theo những đám mây trên Sapa đầy sương khói. Có thể cậu ấy đang lang thang một mình dọc bờ biển Nha Trang ấm áp. Có thể cậu ấy đang đùa nghịch với một đứa trẻ ở một vùng quê nào đấy… Cũng có thể cậu ấy vẫn đang ở trong thành phố, ngày ngày lên giảng đường dạy học và đêm về bật máy tính làm việc miệt mài quên cả thời gian. Cậu ấy chắc vẫn thế, lúc nào cũng làm việc quên cả thời gian, quên hết mọi chuyện xung quanh, cứ như thể không có ngày mai vậy… Thực ra thì muốn biết tất cả những điều đó bây giờ cũng không khó lắm. Chỉ cần nháy vào nick của cậu ấy rồi hỏi một câu chắc hẳn một lúc nào đó sẽ có câu trả lời. Thế nhưng đã không hỏi. Đã không gửi offline cho cậu ấy nữa.

Và sẽ không bao giờ còn có câu trả lời offline nữa vì cái nick hay dùng để chat với T. đã bị xoá sổ từ lâu rồi…

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2007

Tản mạn về hoa.


Tôi yêu hoa. Ừ, thì làm người mấy ai mà chẳng yêu hoa. Tuy nhiên, tôi yêu hoa đến mức nhìn thấy một bông hoa mới chúm chím nở, lòng tôi hay đau đớn nghĩ đến lúc nó tàn. Nhiều khi thấy mình hơi vô lý bởi trong đời có sinh có tử là lẽ thường tình mà sao không thể gạt bỏ được ý nghĩ bông hoa đẹp đẽ hôm nay ngày mai sẽ tàn lụi và sẽ bị vứt bỏ một cách không thương tiếc cùng với bao thứ rác rưởi khác. Ngày hôm nay, hoa còn được nâng niu ngắm nhìn, ngày mai, hoa đã không còn một chút giá trị gì nữa. Mà vòng đời của một bông hoa cũng thật là ngắn ngủi, càng đẹp lại càng chóng tàn.

Người ta hay ví người con gái với hoa. Theo tôi đáng ra phải ví hoa với người con gái mới đúng. Này nhé, mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng của nó, giống như người con gái nào cũng có vẻ đẹp riêng của mình. Chỉ có điều vẻ đẹp đó lại cũng phụ thuộc vào người ngắm nhìn nó.

Hoa hồng thì ai cũng phải thừa nhận là đẹp rồi, đẹp rực rỡ phô trương giống như người con gái đẹp đi đến đâu người ta cũng phải trầm trồ khen là đẹp. Tuy nhiên, cũng có người tuy khen hoa hồng đẹp nhưng lại không thích hoa hồng vì nó nhiều gai quá. Người ta sợ chạm vào hoa sẽ bị gai đâm vào tay nên nếu có thích cũng chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn thôi. Như người con gái đẹp ai cũng thích nhưng có phải ai cũng có đủ dũng khí và tài năng để chinh phục được đâu.

Hoa hướng dương là một loài hoa rất đặc biệt. Nó luôn luôn hướng về phía mặt trời. Loài hoa đó tôi ví như người con gái có cá tính mạnh mẽ không bao giờ chịu khuất phục trước những gì tầm thường bé nhỏ mà luôn kiên cường trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống. Để chinh phục loài hoa này cần phải là một người có lòng quả cảm và trí tuệ hơn người, đáng để bông hướng dương không cảm thấy hối tiếc khi trao thân gửi phận vào tay người đó.

Có một loài hoa hồi còn nhỏ tôi không thích là hoa thược dược mà ngày nay tôi thấy rất ít nơi trồng. Tôi hay gọi loài hoa này là hoa “ vô duyên” vì nó có sắc mà không có hương, hơn nữa, lúc nào nó cũng nở toét ra không bao giờ có ý thức là phải nở từ từ thôi, nở chúm chím thôi thì mới có duyên. Cũng giống như một số người con gái tự nhiên quá, ở chỗ đông người không biết giữ gìn ý tứ gì cả, thích nói thì nói, thích cười là cười nên hay bị người ta chê trách. Tuy nhiên, như tôi đã nói là đẹp hay không cũng tùy vào người ngắm nhìn nên tuy hoa thược dược vô duyên như vậy nhưng cuối cùng thì vẫn có nhiều người cho rằng hoa đó đẹp và muốn hái hoa về cắm. Điều này thì tuỳ vào sở thích của mỗi người thôi. Đã được gọi là hoa thì thể nào chả có nét đẹp nào đó chứ nhỉ.

Tôi rất yêu các loài hoa đồng nội bé nhỏ và khiêm nhường. Mỗi khi ngắm nhìn chúng tôi thường có cái cảm giác rất dịu dàng trong lòng. Hoa păng-xê mỏng manh như những cánh bướm nhiều màu sắc rập rờn mỗi khi có làn gió nhẹ thổi qua. Hoa thạch thảo thật bình dị dễ thương. Hoa chuông giống như những cái chuông nhỏ tí xíu chỉ chực reo vang khi có người đụng vào… Những loài hoa này chẳng khác nào người con gái giản dị, không đẹp rực rỡ nhưng có duyên thầm khiến cho nhiều người yêu mến. Tuy nhiên, muốn chinh phục được loài hoa này cũng không dễ dàng chút nào hết. Bởi hoa chỉ thích sống nơi đồng nội đầy nắng và gió trời nên muốn đem hoa về nhà trồng cũng phải hiểu được tính nết và sở thích của hoa để có thể chiều lòng hoa được. Nếu không, hoa cũng buồn ủ rũ và sớm từ bỏ ta mà đi thôi…

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2007

Xin lỗi, em không yêu anh.

Cuối xuân rồi bỗng dưng trời lại trở gió mùa đông bắc. Từng cơn gió lạnh thổi trên con đường dài hun hút càng làm tăng thêm cái vẻ vắng lặng của nó. Trời rét mới thấy được hết cái giá trị của ánh đèn vàng ấm áp trong một quán café nhỏ trên con phố cũng nhỏ như thế.

Người đàn ông ngồi thẫn thờ, khuôn mặt điển trai với nụ cười gượng nơi khoé miệng như đóng băng lại. Không gian chợt chùng xuống như giọt thời gian ngưng đọng kéo dài lê thê đến vô tận. Vừa mới một phút trước đây, người đàn ông đó được nghe thấy câu: “ Xin lỗi, em không yêu anh”. Bao nhiêu hy vọng bỗng vụt tắt, vỡ vụn trong nỗi ê chề và nỗi buồn lan toả trên gương mặt người ấy.

Thật khó để nói ra lời từ chối người nào đó, nhất là đối với một người rất tốt như người ấy. Có nhiều khi từ chối rồi nhưng nhìn thấy nỗi buồn trong mắt người ấy lại thấy lòng rưng rưng và chỉ muốn chạy đến nấp vào một chỗ nào thật kín đáo để khóc một mình. Trái tim yếu mềm biết bao! Không thể chịu nổi khi nhìn vào mắt một người đàn ông đang buồn. Lại càng không tài nào chịu nổi khi nhìn thấy người đàn ông khóc. Lúc đó chỉ muốn ôm người ấy vào lòng an ủi vỗ về để những mong sao làm mất đi nỗi buồn vô bờ trong đôi mắt ấy.

Nhưng đã không ôm người ấy vào lòng. Đã quay mặt đi để không nhìn thấy tia nhìn tuyệt vọng. Đã không làm gì dù chỉ nhúc nhích một ngón tay... Nếu chỉ giơ lên một ngón tay thôi chắc hẳn mọi sự đã khác rồi.

Quá khứ ào về như một cuốn phim quay chậm. Những người đàn ông đã đi qua cuộc đời. Những lần nhượng bộ… Và không muốn nhượng bộ thêm một lần nào nữa. Không muốn yếu lòng thêm một lần nào nữa. Rồi thời khắc đó sẽ trôi qua. Tất cả sẽ qua đi thôi dù thật khó để thốt ra câu nói: “ Xin lỗi, em không yêu anh”.

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2007

Đêm.

Đêm. Trời Hà Nội mùa này mưa phùn nhiều quá. Nằm ở trong nhà mà vẫn nghe rõ tiếng nước chảy tí tách ngoài mái hiên. Lúc nào cũng có cái cảm giác những giọt nước li ti ngưng đọng trong không gian khiến cho mọi thứ đều ẩm ướt.

Lăn qua lăn lại trên chiếc giường một mà vẫn thấy rộng thênh. Vào giờ này, ở đâu đó trong cùng thành phố một người đang nằm trên chiếc giường rộng thênh khác nhưng có lẽ sẽ ngủ ngon lành hơn. Đã hàng trăm lần ngắm nhìn người ấy ngủ, đôi khi đó là một giấc ngủ vùi mệt mỏi sau cơn say, có những lúc vật vã đến rã rời trong một trận ốm. Nhưng hầu hết là những giấc ngủ thanh thản thơ trẻ, giống như tính cách của người ấy…

Con mèo con chạy loăng quăng trong phòng, lúc lúc lại đến bên tôi nằm ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Chợt cồn lên một nỗi khát khao được như con mèo nhỏ nằm cuộn tròn trong lòng người đàn ông mình yêu mỗi buổi tối. Và mỗi buổi sáng tỉnh dậy được ngắm nhìn gương mặt thánh thiện của người ấy. Mỉm cười với tôi và ôm tôi trong vòng tay ấm áp: “ Chào em, người thương ơi.”

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2007

Có lẽ nào

Đêm. Buồn và chán. Mệt mỏi. Có lẽ hôm nay đồ thị tâm trạng nằm ở dưới đáy cùng của sự tồi tệ chăng? Ước có một người ở bên lúc này. Nhớ đến bài thơ của ai đó sao thấy giống mình đến thế:

“ Có lẽ nào ai đến cùng ta

Cũng để lại nỗi buồn da diết thế

Đêm thắc thỏm một mình đợi cửa

Anh nói gì với người khác ngoài kia?

Lẽ nào ta chẳng mang được điều gì

Khi khao khát anh xa ngoài biển rộng

Ta như đám mây buồn, ta như làn sương mỏng

Có thể nào che ấm được đời anh?

Nhưng mùa xuân hoa cứ nở bên thềm

Tình yêu ở trong ta giá mà anh cũng biết

Thôi anh đi gửi khúc này từ biệt

Chúc phúc gì nghe cũng quá mong manh.”

Gọi điện cho người ấy và người ấy gọi lại ngay. Nói những câu chuyện dài bất tận dường như không có kết thúc. Nhẹ lòng đi nhiều. Bao giờ nói chuyện với người ấy xong cũng thấy nhẹ lòng. Không hiểu người ấy là niềm an ủi của tôi hay tôi là niềm an ủi của người ấy?

Nhưng có lẽ mình nên học cách tự an ủi mình thì hơn. Để khi không có người ấy hay bất cứ ai ở bên cạnh cũng không cảm thấy trống trải trong cuộc đời này. Đến một lứa tuổi nào đó, ai cũng phải học cách tự an ủi bản thân mình. Để những khi chỉ có một mình vẫn luôn cân bằng được cuộc sống.

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2007

Người đàn ông tôi yêu.

Đêm hôm qua trong lúc lang thang trên mạng, tôi vào blog của chị Trang Hạ. Tôi rất thích bài “ Người đàn ông yêu em sẽ như thế nào” của chị. Có nhiều điều trong bài viết tôi đồng ý với chị nhưng có những điều tôi không đồng ý. Và tôi nghĩ đến người đàn ông mà tôi yêu. Đấy là người như thế nào nhỉ?

Người đàn ông tôi yêu là người...

Nắm tay tôi mỗi khi đi ngang qua đường.

Sẵn sàng ăn nốt nửa cái bánh mì mà tôi đang ăn dở.

Cùng tôi chơi một trò chơi, đang thắng nhưng khi thấy tôi sắp khóc sẽ tình nguyện xin thua.

Khi làm tôi đau không bao giờ bỏ đi mà sẽ tìm mọi cách để bày tỏ sự hối hận của mình.

Dù không thích nhưng vẫn chở tôi đi lang thang bất cứ nơi nào tôi muốn trong mùa đông giá lạnh.

Với những câu hỏi dù ngớ ngẩn nhất của tôi, người ấy bao giờ cũng tìm được câu trả lời thoả đáng.

Luôn gọi tôi là " baby" dù cho tôi có đang là 30, 40 hay 70 tuổi.

Khi ăn luôn muốn tôi ngồi cạnh, khi nói luôn muốn tôi lắng nghe, khi ốm luôn muốn được chính tay tôi chăm sóc...

Không bao giờ tò mò đối với quá khứ của tôi....

Còn nhiều lắm nhưng thôi để thêm sau vậy. He he he…

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2007

Whispers in the wind.

LoBo

Whispers in the wind, throughout the day.

Your love calls out to me in its own special way.

I hear your voice speaking to me, those sweet sounds of love in my ear.

No matter where the world may take me.

I feel your love everywhere.

Your whispers in the wind drifting on the breeze soothe my anxious heart until you're here with me.

I'll run to your open arms just as soon as the day through as whispers in the wind bring me home to you

“ I hear your voice speaking to me, those sweet sounds of love in my ear”. Suốt cả ngày hôm nay, trong đầu tôi cứ văng vẳng câu hát đó. Giọng hát của người ca sĩ thật ngọt ngào pha một chút buồn đưa tôi trở về chuyến đi của một ngày hơn mười năm về trước.

Ngày đó, tôi vừa trải qua kỳ thi Đại học và có cả một mùa hè còn lại dành cho những chuyến đi chơi xa để xả hơi. Trong một chuyến đi như thế, tôi đã gặp người ấy. Từng ánh mắt nụ cười người ấy trao tôi, tôi cảm nhận được tình cảm của người ấy dành cho mình. Người ấy hay gọi tôi tha thiết: “ Cuội ơi”. Ở trên xe, người ấy gọi tôi. Ở trên bãi biển, người ấy gọi tôi. Trên núi bạt ngàn toàn cây xanh và gió, người ấy cũng gọi tôi như thế. Tuy nhiên, tôi làm như không biết, không nghe thấy điều gì cả. Tôi còn trẻ, còn cả một tương lai rộng mở trước mắt và tôi không biết tình yêu là gì. Rồi chuyến đi kết thúc. Chỉ còn đọng lại mãi trong lòng tôi là ánh mắt thất vọng của người ấy và tiếng người ấy gọi tôi như một lời thì thầm trong gió “ Cuội ơi…”

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2007

Lời hứa

Một người bạn tôi hứa sẽ trả chiếc điện thoại đã sửa cho khách hàng của anh ấy tại chỗ tôi vào tối nay. Cô bé đó đã chờ rất lâu vì hôm nay là ngày mùng 8 tháng 3 và người yêu cô sẽ gọi điện để chúc mừng cô nhân ngày Quốc tế phụ nữ. Người yêu cô đang học ở rất xa và đã lâu lắm rồi họ không gặp nhau. Tuy nhiên, người bạn tôi đã không giữ đúng lời hứa của mình. Tối nay anh ấy gặp bạn và họ đã có một buổi tối thật vui vẻ. Ăn uống và hát hò... Khi cô bé gọi điện để nhắc anh ấy về lời hứa thì anh ấy chỉ nói thật đơn giản là anh xin lỗi rồi cúp máy. Cô bé tức giận ra về và có lẽ cả đêm cô bé ấy sẽ không ngủ được vì thất vọng. Có lẽ cô cũng sẽ khóc rất nhiều...

Và tôi, tôi cũng cảm thấy thất vọng. Mất lòng tin vào người bạn đó nữa. Chỉ một hành động thôi mà sao rút ra được nhiều điều đến thế. Có lẽ người bạn tôi chưa bao giờ biết được cái cảm giác bị một người không giữ lời hứa là như thế nào nhỉ. Mà không phải, tôi đã từng chứng kiến người đó có lần rất buồn và thất vọng khi bị một người khác thất hứa cơ mà. Tại sao một điều mà mình không hề thích mình lại gây ra cho người khác một cách không thương tiếc như vậy??? Tôi không biết tối nay anh ấy có ngủ ngon được không nhưng chính bản thân tôi lại không thể ngủ được chỉ vì một hành động của anh, một hành động không liên quan gì tới tôi cả. Có lẽ tôi quá mẫn cảm chăng?

Có lẽ tôi quá mẫn cảm chăng? Hành động thất hứa của anh bạn tôi lại khiến tôi nhớ đến những ngày xa xưa trong cuộc đời mình. Những ngày chờ đợi một người nhưng rồi người ấy không đến. Những ngày chưa hết hy vọng đã vội thất vọng vì những lần thất hứa của người ấy... Và trong những ngày buồn bã đó tôi đã nhận ra rằng chờ đợi một người là rất đau khổ. Ngày đó tôi đã nghĩ rằng tại sao người ta lại có thể hứa một cách dễ dàng để rồi sau khi thất hứa lại cũng dễ dàng buông ra một lời xin lỗi như thế? Tại sao sống ở trên đời mà cứ phải xin lỗi vì những việc mình đã làm hoặc không làm như thế nhỉ? Nếu như mỗi cái lỗi có trọng lượng chỉ vài trăm gram thôi thì chắc hẳn trên vai người ấy ngày đó cũng phải gánh đến vài chục kí lô cái lỗi rồi. Và anh bạn tôi nữa, trên vai anh bây giờ là bao nhiêu kí lô cái lỗi đây?

Có người nói sống trên đời khó lắm. Có người lại nói sống dễ vô cùng. Đấy là tuỳ vào suy nghĩ của mỗi người thôi nhưng tôi lại cho rằng sống rất khó. Ví dụ như chỉ một việc giữ lời hứa hay thất hứa đã là cả một vấn đề nan giải rồi. Sẽ lựa chọn niềm vui của mình và thất hứa với người khác hay là hy sinh niềm vui để giữ trọn lời hứa của mình? Rồi khi đã không giữ lời hứa thì sẽ phải ra sao? Lời xin lỗi lúc đó liệu có còn nhiều giá trị?

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2007

Không đề

Đã bảo là quên mà sao cứ buồn
Đã bảo là yêu sao còn hờn ghen
Đã bảo là thương sao còn khóc thầm
Đã bảo là tin sao còn băn khoăn
Nhưng mà cứ yêu dù cho vẫn buồn
Nhưng mà cứ thương dù vẫn hờn ghen
Dù muốn không tin lòng yêu đã đầy
Dù muốn quên đi, tình còn vương dây...
(st)
Thế đấy, khi mà đã yêu rồi... He he he...

Câu chuyện bát mì

Đã lâu rồi, một người bạn gửi cho tôi câu chuyện cảm động này. Hôm nay rảnh rỗi post lên blog cho bàn dân thiên hạ thưởng thức. Hãy đọc và cảm nhận...

U CHUYỆN BÁT MÌ

Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31-12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoàng, Nhật Bản.

Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho nên đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới.

Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phác, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào.

Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.

- Xin mời ngồi!

Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:

- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?

Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.

- Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.

Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:

- Cho một bát mì.

Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau.

- Ngon quá - thằng anh nói.

- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.

Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon! Cám ơn!” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.

Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31-12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

- Có thể… cho tôi một… bát mì được không?

- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

- Cho một bát mì.

Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

- Vâng, một bát mì!

Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:

- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?

- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”.

Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.

- Thơm quá! - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá! - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!

Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!

Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu. Đến ngày 31-12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện.

Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”.

Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.

- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

- Làm ơn nấu cho chúng tôi… hai bát mì được không?

- Được chứ, mời ngồi bên này!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”.

- Vâng, hai bát mì. Có ngay.

Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi. Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.

- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!

- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?

- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.

- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.

Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.

- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!

- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?

- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, cô
ng ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.

- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.

- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần, chúng ta phải cố gắng lên!

- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!

- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

- Có thật thế không? Sau đó ra sao?

- Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?”, Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31-12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!”.

Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.

- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?

- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con”.

Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

Lại một năm nữa trôi qua. Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện. Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

“Việc này có ý nghĩa như thế nào?”. Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ.

Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này. Rồi rất nhiều lần 31-12 đã đi qua. Lại một ngày 31-12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay.

Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem
đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai.

Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại.

Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên. Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:

- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?

Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp bắp nói:

- Các vị… các vị là…

Một trong hai thanh niên tiếp lời:

- Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vã nhả ra, đứng dậy nói:

- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ! Mau lên!

Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:

- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:

- Có ngay. Ba bát mì.

- o O o -

Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm.

Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động