Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2007

Những ngày không tình yêu

Mấy hôm nay tôi rất hay nghe bài hát “ You’re my everything”, một bài hát đã từng nghe từ rất lâu và rất nhiều lần rồi. Bao giờ cái giai điệu êm ả của nó cũng khiến cho tôi buồn và nhớ đến một điều gì đó không rõ ràng lắm. Có khi tôi buồn nhớ đến một ngày mùa hè cách đây vài năm, tôi cùng công ty đi nghỉ mát ở biển Cửa Lò. Mọi người rất vui vẻ, riêng tôi thì không. Tôi chỉ nhớ đến anh thôi. Buổi tối đầu tiên tôi gọi điện về cho anh, nói em nhớ anh lắm và chỉ muốn về với anh ngay. Anh nói anh cũng nhớ em, em đi chơi thì cố gắng vui với mọi người, chỉ 2-3 hôm là sẽ về với anh thôi mà. Nhưng tôi không thể không nhớ anh mãi, khi tôi đi bơi cùng mọi người, khi tôi đi dạo dọc bãi biển, khi tôi một mình nằm trong phòng ở khách sạn…

Có lúc tôi nhớ niềm vui thơ trẻ của anh khi tôi đến với anh trong cuộc đời. Những lần tôi gọi điện cho anh, anh nói chuyện líu lo như một đứa trẻ, rất vui và rất ngây thơ. Tôi vẫn hay lây niềm vui đó của anh, thường trêu chọc anh, nhại lại những câu nói buồn cười của anh. Những lần anh chở tôi đi lang thang khắp nơi, ghé vào tất cả những ngôi chùa ta gặp dọc đường đi, thắp hương và cầu khấn một điều gì đó… Sau này, có khi tôi buồn và nhớ thật nhiều vì cũng chính tôi là người đã lấy đi niềm vui của anh, tôi đã rời khỏi cuộc đời anh rồi.

Những ngày không tình yêu, nghe bài hát thấy buồn bởi vì lòng mình quá trống rỗng. Không có một người để nhớ, không có một người để yêu thương, không có một bờ vai để dựa vào mỗi khi mình muốn khóc.

Những ngày không tình yêu, những người đàn ông đến rồi lại đi, để lại trong lòng mình sự trống rỗng như một bờ vực sâu thẳm. Mới nhớ ra rằng lâu rồi không có cảm giác yêu đương nữa. Lâu rồi không nhung nhớ ai, không mong chờ ai, không ngồi nói một chuyện gì đó và người ấy ngồi chăm chú lắng nghe. Không có những buổi chiều êm đềm ngồi bên nhau như một cặp đôi bình thường nào khác. Không có những lúc bàn chuyện về tương lai nữa. Cuộc sống bây giờ là hiện tại và chỉ có hiện tại thôi, không có một điều gì để mà mong đợi, không có điều gì để mà biết rằng mình không chỉ có một mình.

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2007

Entry for June 22, 2007

Những ngày khó khăn trong cuộc đời. Liệu mình có vượt qua nổi không? Liệu sẽ có ngày nhìn lại nó như một giấc mơ, một cơn ác mộng được không? Ta sẽ bò lên được hay sẽ rơi xuống đáy sâu của vực thẳm?

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2007

Entry for June 18, 2007

Tôi đã có một hành động ngu ngốc nhất trong cuộc đời, đó có thể là quả báo cho những tội lỗi tôi đã phạm phải trong quá khứ và ngay cả trong hiện tại. Thất vọng tràn trề. Thật là chua xót. Tuy nhiên, tôi đã buộc mình không được rơi một giọt nước mắt nào. Ngay kể cả khi đau khổ đến tột cùng tôi đã không cho phép mình khóc thì bây giờ tôi cũng không được khóc nữa. Không bao giờ được phép khóc vì thương bản thân mình nữa.

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2007

Entry for June 18, 2007

Hôm nay tôi mới biết thêm về sự lật lọng của con người. Quả thật là còn quá ít kinh nghiệm. Có phải ông trời muốn thử tôi không mà mang đến cho tôi nhiều tai ương đến vậy? Sao mà buồn và chán nản đến thế. Con người có thể vì đồng tiền mà làm tất cả, không cần biết đến tình người nữa. Sắp mất tất cả rồi, tất cả sẽ chỉ còn lại một số 0 tròn trĩnh. Còn gì để mất nữa đây?

Nhưng mà tôi ơi, không được gục ngã. Cuộc sống càng nghiệt ngã với mình bao nhiêu thì mình lại càng phải vững vàng và mạnh mẽ bấy nhiêu để chiến thắng mọi trở ngại, san bằng mọi ngáng trở để vươn lên. Bên cạnh tôi dù không còn gì cả vẫn còn có gia đình và bạn bè mà. Rồi vấn đề gì cũng tìm được biện pháp giải quyết thôi, có đúng không tôi ơi? Tôi là người mạnh mẽ và có nghị lực mà.

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2007

Mỗi sớm mai thức dậy

Buổi sáng đi ra ngoài đường, không khí thật trong lành và mát mẻ vì đêm qua đã có một trận mưa rất to. Tự dưng thấy lòng vui vui, nở một nụ cười bâng quơ. Vào chợ, mua đồ, nói chuyện tầm phơ tầm phất với mấy chị bán hàng, thấy cuộc đời sôi động và đáng yêu. Chả bù cho ngày hôm qua, cuộc đời sao u uất…

Gần 2 giờ sáng mới đi ngủ. Tối qua người ấy gọi điện nói chuyện mấy tiếng đồng hồ, câu chuyện kéo sang cả ngày hôm nay nữa, nói những câu chuyện dài lê thê bất tận. Bao giờ đầu tiên cũng là hỏi han về công việc. Người ấy luôn tỏ vẻ lo lắng cho công chuyện làm ăn của tôi. Luôn đưa ra những giải pháp, mỗi lần một giải pháp, khả thi hoặc không khả thi nhưng lúc nào cũng rất sáng tạo. Tôi rất ngưỡng mộ trí tuệ của người ấy, hiếm ai trong đời này có được sự ngưỡng mộ đó ở tôi lắm. Sau công việc bao giờ cũng là những câu chuyện tầm phào, những triết lý lặt vặt của người ấy về cuộc sống. Tôi hay tranh luận với người ấy về những triết lý mà tôi cho là củ chuối đó nhưng thường thì chẳng bao giờ đi đến kết quả nào khả dĩ cả. Rồi ai cũng vẫn giữ những ý kiến của mình thôi.

Cuối cùng bao giờ cũng là một màn tâm sự chuyện tình bạn tình yêu. Hầu như chỉ một mình người đó độc thoại và sa lầy vào những chuyện riêng tư, sa lầy vào kỷ niệm với những cô người yêu xinh đẹp và ngoan hiền, sa lầy vào mối tình sâu đậm hơn chục năm không có hồi kết thúc... Trong những cuộc điện thoại như thế này, tôi chẳng cần phải nói gì nhiều, chỉ cần lắng nghe và thỉnh thoảng ừ à cho người ấy biết rằng tôi đang lắng nghe đấy. Thế thôi.

Rồi đột nhiên người ấy thông báo rằng một người bạn của người ấy mới mất vì tai nạn giao thông. Chị ấy đang đi bộ trên đường Hoàng Quốc Việt thì có hai xe máy đâm vào nhau và văng vào chị. Chị ngã ra bất tỉnh, được đưa vào bệnh viện nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi. Thật là bàng hoàng. Đó là một phụ nữ đẹp đài các và sang trọng, đã có lần ngồi uống nước với người ấy ở chỗ tôi. Người ấy nói rằng người ấy thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và vô nghĩa quá. Vừa mới đi uống café với một người, ngày mai đã biết tin người đó không còn trên cõi đời này nữa.

Cuộc đời là vậy mà. Giữa cái mất và cái còn cũng chỉ là một ranh giới rất mong manh. Ngày hôm nay còn sống, còn làm việc, còn buồn vui giận hờn, còn tranh cãi với người nọ người kia…, ngày mai đã không còn tồn tại nữa. May ra mình chỉ còn sống trong ký ức của mọi người nhớ về mình. Thế mới biết cuộc sống là đáng quý, còn được sống, còn được bày tỏ mọi cảm xúc vui buồn của mình với thế giới thật là hạnh phúc biết bao. Vậy mà sao nhiều khi quá hững hờ với cuộc sống này? Vậy mà nhiều khi không biết tự thương mình? Vậy mà sao nhiều khi muốn buông?

Cho nên mỗi sớm mai thức dậy, nhìn vào gương và mỉm cười với bóng mình trong đó. Đi ra ngoài gặp ai cũng tươi cười chào hỏi. Sẵn sàng giúp đỡ những người yếu đuối hơn mình. Sẵn sàng tha thứ cho những lỗi lầm của những người dù quen hay lạ. Cuộc sống dù có thất bại và nhiều phiền muộn thì cũng chỉ coi là những chuyện nhỏ. Bởi vì cuộc sống dù có tệ đến đâu thì vẫn còn hơn khi mình đã mất đi rồi…

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2007

Phù du

Cuộc đời chỉ là phù du thôi. Những ái, ố, hỉ, nộ… với ta giờ đây chẳng có nhiều ý nghĩa lắm. Một cuộc vui rồi cũng sẽ tàn, một hành trình rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc, một nụ cười cũng sẽ mất đi nhường chỗ cho những giọt nước mắt đắng cay, một tình yêu rồi cũng sẽ chấm dứt, thay thế vào đó là sự chia tay hoặc những cơm áo gạo tiền hàng ngày. Chẳng có gì là bền vững hay cái gì được gọi là vĩnh viễn trong cuộc đời này. Cả buồn, vui, lo lắng, thất vọng, tình yêu, tiền bạc, công danh, sự nghiệp… cũng chỉ là những thứ phù du mà thôi. Thoắt vui đấy rồi lại buồn đấy, thoắt thành công đấy rồi lại thất bại đấy, thoắt yêu đấy rồi lại bỗng dưng lạnh lòng giá băng, thoắt trung thành đấy rồi lại trở mặt ngay được. Nhiều khi tự hỏi cuộc sống này là có thực hay chỉ là một giấc mơ kéo dài? Suốt ngày mải mê với những lo toan, bon chen với cuộc đời rút cục còn lại những gì và để đạt được những gì?

Có đôi khi muốn làm một điều gì đó rồi bỗng nhiên lại thấy chần chừ. Có đôi khi đã làm một điều gì đó rồi sau lại cảm thấy hối tiếc. Có đôi khi không kiềm chế nổi những cảm xúc bản năng của chính mình để rơi vào một trạng thái không trọng lượng. Có đôi khi làm đau lòng người khác để rồi lại mãi ôm mối hận trong tim. Có đôi khi muốn nói một lời âu yếm nhưng rồi tất cả chỉ đông cứng trên bờ môi. Có đôi khi muốn nói một lời xin lỗi nhưng cuối cùng cũng để cho thời gian trôi qua. Có đôi khi muốn giơ tay cứu giúp một người nhưng rồi lại rụt tay về chỉ vì một lý do nào đó. Có đôi khi muốn sống nhiệt tình hơn nhưng rồi lại càng chui vào cái vỏ ốc cố hữu. Có đôi khi muốn yêu đời hơn nhưng lại cảm thấy chán ghét cuộc đời hơn. Có đôi khi muốn cười thật to mà chỉ thấy nước mắt tràn trề trên gối…

Đã nói rằng không được buồn nữa mà vẫn cứ phải buồn. Đã nói rằng không được thương nhớ nữa nhưng vẫn cứ thương và nhớ. Đã nói là không làm đau lòng người khác nữa những vẫn cứ nói những lời làm tan nát trái tim. Đã nói rằng phải cố gắng nhưng lại không muốn vùng vẫy thoát ra khỏi những vũng lầy. Đã nói là phải vững vàng mà sao vẫn cứ nghiêng ngả trước những sóng gió. Đã nói là hướng tới tương lai nhưng sao cứ nhớ đến những ngày trong quá khứ…

Nếu như nghĩ rằng cuộc đời chỉ là phù du thôi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tất cả mọi buồn vui rồi cũng sẽ qua đi thôi. Cát bụi lại trở về với cát bụi…

Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2007

Đứng lên và tiếp tục bước đi…

Gần sáng, chợt tỉnh dậy, quờ tay tìm điện thoại, bây giờ mới có gần 5h. Nằm mãi mà không ngủ lại được, đành dậy bật máy tính lên. Bình hoa sen trắng đã nở, hương sen thơm ngát bay khắp gian phòng. Mở YM lên, nhớ lại chiều qua có một người lạ hoắc lạ huơ nhảy vào chat với mình và khẳng định là người quen nhưng mình lại không nhớ chút nào hết. Nghe người đó nói tự nhiên thấy nghi ngờ trí nhớ của mình quá. Có khi nào mình đã làm một điều gì đó mà bây giờ sự việc ấy bỗng biến mất hoàn toàn khỏi bộ nhớ của mình không nhỉ? Câu chuyện đó cứ ám ảnh mình mãi, cho đến tận bây giờ. Tự dưng thấy sợ, một nỗi sợ mơ hồ…

Những bộ phim mạo hiểm của Mỹ hay có cảnh một đoàn người đi trong vùng đầm lầy, đang đi tự dưng có người trượt chân rơi tõm xuống đầm. Cố gắng ngoi lên nhưng càng cố ngoi lên lại càng lún sâu xuống. Rồi chẳng mấy chốc người đó sẽ mất hút trong đám bùn không để lại chút dấu tích gì. Có đôi khi, người bị rơi sẽ được những người đi cùng kéo lên bằng cách nào đó và họ lại tiếp tục cuộc hành trình…

Trong cuộc sống không tránh khỏi đôi khi ta cũng bị sa vào một vũng lầy nào đấy. Đó có thể là chuyện kinh doanh, đó có thể là chuyện tình cảm, đó có thể là chuyện mâu thuẫn với bạn bè, đó có thể là chuyện xích mích với đồng nghiệp, với cấp trên… hoặc đôi khi là tất cả những vấn đề trên cộng lại. Ta cố vùng vẫy thoát ra, nhưng càng cố gắng thoát ra ta lại càng lún sâu thêm vào trong cái hố lầy đó. Ta kêu gọi xung quanh xem có người nào giúp đỡ ta không...

Cũng có lần có người giơ tay kéo ta ra khỏi vũng lầy đó nhưng trong hầu hết các trường hợp ta chỉ có một mình. Khi chỉ có mình ta, ta buộc phải suy nghĩ cách thoát ra. Ta sẽ không vùng vẫy một cách vô vọng nữa. Ta nhìn xung quanh xem có vật gì có thể giúp ta thoát khỏi vùng đầm lầy đó như một rễ cây, một bụi cỏ, một rẻo đất chắc chắn… nào không. Ta buộc phải bình tĩnh bám vào đó và lần từng bước để bò lên mặt đất. Ta phải nỗ lực rất lớn và phải hao tổn rất nhiều năng lượng. Ta biết rằng nếu ta không dùng ý chí để vươn lên thì ta sẽ vĩnh viễn rơi xuống đáy của đầm lầy. Ta sẽ sa lầy mãi mãi để cuối cùng chết chìm trong cái đám lùng bùng đó. Cho nên ta buộc phải cố gắng, cố gắng hết sức mình để vươn lên…

Khi nằm trên mặt đất chắc chắn rồi, ta mới thấy rằng mình đã thoát khỏi đầm lầy. Ta đứng dậy và bước tiếp cuộc hành trình, dù chỉ bằng những bước chân mệt mỏi nhưng ta biết rằng cuối cùng ta đã sống sót.

Chẳng bao giờ chỉ có toàn những bằng phẳng trong cuộc sống, trong cuộc mưu sinh, trong chuyện tình cảm, trong chuyện đối nhân xử thế với đời, với người… Cho nên điều quan trọng nhất là ta phải biết thoát ra khỏi những vũng lầy để rồi đứng lên và tiếp tục bước đi.

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2007

MY CAT

Tôi gọi nó là Kitty ( tên thân mật là Kit), từ khi nó đến ở với tôi vào đúng ngày Noel năm 2006. Khi tôi kêu ca nhà dạo này lắm chuột quá, một người bạn đã mang nó đến cho tôi từ một nơi rất xa. Lúc đó, nó chỉ là một con mèo bé tí, gầy gò và lạ lẫm với tất cả mọi thứ xung quanh. Nó cứ kêu meo meo đòi ăn mà tôi chẳng biết cho nó ăn gì, chỉ biết pha một chút sữa cho nó nhưng nó cũng chẳng buồn động đến. Tôi chỉ lo nó đói lả mà chết nhưng may quá, đến ngày thứ 3 thì nó bắt đầu quen dần và đã ăn được một chút sữa và một ít thịt bò…

Nó là một con mèo hay chuột, chỉ ở mới vài tuần đã bắt được một con chuột to và từ đó đến nay trong nhà không còn một mống chuột nào nữa. Nó cũng là một con mèo hiếu động, suốt ngày lăng xăng chạy từ góc này sang góc kia, nhảy từ ghế này sang ghế khác, nhất là khi có ai chơi đùa với nó thì nó thích thú lắm, giở đủ trò mèo ra mà nô với giỡn. Thế nhưng nó chưa bao giờ dám chạy ra ngoài đường mặc dù tôi mở cửa suốt ngày. Có mấy lần nó đi ra cửa, ngó ngó đầu ra cái thế giới xa lạ bên ngoài mà chưa dám bước hẳn ra, bị tôi quát, nó chạy vút vào trong nhà, không dám ló đầu thêm lần nào nữa…

Bây giờ nó đã lớn lắm rồi. Nó cũng gây cho tôi đủ loại phiền toái và khiến cho tôi có những lúc tức phát điên lên. Nó làm hỏng tất cả mọi chiếc ghế trong quán; nó cào hỏng áo quần, khăn, đồ dùng… của tôi; nó ăn vụng; nó đánh đổ lọ hoa rồi chạy mất… Lần nào phạm lỗi xong nó cũng chạy vút đi trốn vì biết chắc rằng nếu tôi bắt được thể nào nó cũng bị phạt. Dĩ nhiên là tôi cũng chẳng đủ sức để đánh nó đau nhưng mà tôi sẽ mắng cho một trận nên thân. Cái hành động chạy trốn của nó khiến tôi nhiều lúc vừa buồn cười vừa bực. Nhưng mà cũng chỉ biết kêu: “Đúng là cái đồ mèo!” thôi.

Hồi nó còn bé, tôi hay cho nó nằm trong lòng mỗi khi ngồi làm việc gì đó và nó cũng thích như thế. Những đêm mùa đông chỉ có mình tôi và nó, tôi vẫn nói chuyện với nó như nói chuyện với một đứa trẻ con vậy. Chả biết nó có hiểu không nhưng đôi khi tôi cũng thấy vui vui và thấy bớt cô quạnh đi nhiều. Nhưng khi nó lớn lên, nó hư đi và bớt dễ thương thì tôi cũng bớt trò chuyện với nó hơn.

Nó vẫn hay luẩn quẩn quanh chân tôi nhưng những lúc đang vội làm việc gì đó thì tôi bực mình lắm, nó mà lớ ngớ không cẩn thận là bị tôi đá cho một phát. Đôi khi thấy nó kêu nghoeo… rồi chạy đi tôi cũng thấy thương nhưng đã trót rồi thì thôi…

Tối nay, tôi đi qua bếp, bật điện lên, thấy nó ngồi trong bóng tối âm thầm và lặng lẽ, tự dưng tôi chạnh lòng thương. Tôi hay có cái kiểu thương xót như thế, khi thấy nó kêu meo meo đòi ăn mà chưa có gì cho nó ăn, khi nó bị tôi đánh đau chạy đi trốn, khi nó ngước mắt nhìn tôi bằng đôi mắt tròn vo mà tôi không hiểu nó muốn gì… Những lúc như thế tôi hay nghĩ đến một đứa trẻ con yếu ớt và bé bỏng không có khả năng tự vệ đang rơi vào một tình thế hiểm nguy nào đó. Và trong lòng tôi khi ấy thường trào lên một cảm giác thương xót khó tả, một cảm giác muốn che chở, bao bọc và bảo vệ cho đứa trẻ đó…

Đang viết những dòng này thì tôi được tận mắt chứng kiến cảnh con Kit bắt một con chuột. Con chuột sợ hãi cứng đờ cả người lại còn con Kitty nhanh như cắt chộp lấy nó rồi chạy vụt đi. Tôi không muốn cho nó ăn thịt chuột nên đã vứt con chuột vào thùng rác nhưng nó vẫn không chịu và đang lồng lộn bên cạnh thùng rác kia kìa. Dù sao thì cũng hoan nghênh con Kit của tôi. Còn bây giờ tôi phải đi xem nó xoay sở như thế nào đã…

Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2007

“Because you are H.H”

Cứ mỗi khi ta gặp khó khăn hay muộn phiền, ta thường có cảm giác buồn hoặc muốn buông xuôi, ít nhất cũng là trong một vài giây phút yếu lòng nào đó. Tôi cũng vậy, những lúc chán ngán vì công việc, vì chuyện tình cảm… tôi thường có tư tưởng buông xuôi. Nhưng tôi hay được nghe một câu nói khiến cho tôi không thể làm điều đó hoặc nếu có thể cũng không dám làm. Có những điều tưởng chừng như vô nghĩa hoặc vô thưởng vô phạt mà lại giá trị vô cùng, dù chỉ trong một thời khắc nào đó.

Anh, mối tình đầu của tôi thường hay nói: “ Vì em là H.H. nên em sẽ làm được” mỗi khi tôi tỏ vẻ chán nản hay muốn buông xuôi điều gì. Cho đến tận bây giờ anh vẫn nói câu đó cho dù chúng ta từ lâu đã không còn đi chung đường. Đôi khi tôi hỏi lại anh “ Tại sao vì em là H.H. mà em cứ phải cố gắng?”. Anh trả lời : “ Vì H.H. mà anh biết vốn mạnh mẽ và không bao giờ đầu hàng số phận.” Tôi không biết nói sao nữa, anh luôn tin tưởng một cách sâu sắc vào ý chí và nghị lực của tôi. Đôi khi người ta sống chỉ vì niềm tin của một ai đấy.

Và Tr., cậu bạn thân thiết của tôi từ thời học cấp I đến giờ cũng hay nói với tôi: “ Bạn H.H. của tôi mà dễ chán nản buông xuôi như thế sao?” mỗi khi tôi kêu ca than thở với cậu ấy điều gì. Mở đầu mỗi tin nhắn, cậu ấy bao giờ cũng bắt đầu bằng “ Bạn H.H. yêu quý của tôi…” Luôn luôn là như thế. Rồi những người bạn khác của tôi từ thời phổ thông và Đại học như K., như T., như Đ…, những người đã từng ngưỡng mộ tôi hồi ấy mỗi khi gặp lại vẫn luôn nói “ H.H. là người như thế này, như thế kia trong mắt tôi…” Trời ơi, có ai biết gánh nặng của một hình tượng trong lòng ai đó là gì không? Người ta sẽ nghĩ bạn luôn luôn là như thế và mãi mãi là như thế không bao giờ thay đổi dù cho có hàng thế kỷ đã trôi qua.

Cho nên, lần nào ta cũng phải cố gắng, có khi chỉ vì một câu nói.

Trưa, nằm nghe những bản kèn độc tấu Saxophone của Trần Mạnh Tuấn thấy buồn thảm thiết. Tự hỏi lòng rằng “ Lý do để mỗi người tồn tại trong cuộc sống này là gì vậy?” Có lẽ mỗi người có một lý do ( hay một vạn lý do) để mà tồn tại hay để làm bất cứ điều gì. Nhưng với tôi, một trong những lý do đó là câu nói “ Because you are H.H.”!

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2007

Rượu và thuốc lá

Không hiểu mình biết uống rượu từ bao giờ, và thuốc lá, cái thứ độc hại đó đôi khi buồn hoặc căng thẳng quá cũng được mình chiếu cố đến. May mà ít khi quá buồn hoặc quá căng thẳng. Mình vốn không có cảm tình với những đứa con gái phì phèo thuốc lá nhưng với bản thân thì đôi khi cũng tự nuông chiều một chút. Có sao đâu, mình là người tự do mà.

Rượu thì mình uống ít khi say lắm bởi vì mình là “dũng sỹ diệt mồi”, thường bao giờ cũng phải ăn cái gì đó rồi mới uống. Mà nếu có uống thì cũng chỉ uống từng ngụm nhỏ, “dăm phần trăm” thôi chứ ít khi “ trăm phần trăm” lắm. Khi uống bao giờ cũng phải có một cốc nước lọc hay nước ngô bên cạnh để “ làm loãng cái vị cay của rượu” đi. Cứ một ngụm nhỏ rượu đi kèm mấy ngụm lớn nước thì mình cũng uống được già nửa chai vodka nhỏ mà không hề hấn gì ( híc). Còn nếu uống beer thì có vẻ tốt hơn, khoảng 3 chai Hà Nội hoặc 5 vại beer hơi mới hơi hơi lơ tơ mơ.

Bây giờ thì mình cũng nhớ ra tại sao mình lại uống được rượu. Là do bố mình huấn luyện cho mình từ nhỏ đấy. Nhà chỉ toàn con gái, chỉ có bố là đẹp giai nhất nhà nên mỗi khi bố uống rượu ( cũng uống ít thôi) thì thường cho cô con gái rượu một ly nhỏ ( có lẽ cái cụm từ “ con gái rượu” cũng xuất phát từ lý do tương tự như thế này nhỉ). Còn mẹ mình thì phản đối quyết liệt vì “ con gái mà rượu chè là mất nết”. Nhưng cuối cùng phe bố - con gái rượu vẫn thắng vì theo bố con gái cũng cần phải biết uống rượu để sau này còn tiếp khách chứ. Ke ke ke… Rồi bây giờ bố không uống được rượu nữa ( vì bị bệnh cao huyết áp) thì vẫn âm thầm tiếp tế cho mình những chai rượu tây mỗi khi mình ghé về thăm nhà.

Hồi nhỏ hay uống rượu với bố, lớn lên chả thấy tiếp khách đâu mà chỉ chén chú chén cô với mấy anh bạn. Nhưng các anh bạn thì cũng hay nương nhẹ mình lắm nên khi uống thường để cho mình tự do, uống được bao nhiêu thì uống. Cũng có một số người chẳng nương nhẹ được như thế đâu, khi mình nói “ Rượu bất khả ép” thì thường nói thêm “ Ép bất khả từ” và nói “ Uống rượu một mình phí cả rượu” ( híc híc…). Tuy nhiên, rất may là mình có nguyên tắc nên dù bị ép mình cũng không bao giờ uống quá khả năng của mình để bị rơi vào tình thế dở hơi. Có một lần duy nhất uống say để “ doạ” bạn trai thì cuối cùng lại bị lạc đường, tìm mất hai tiếng mới về được đến nhà dù cho tuyến đường đó bình thường mình vẫn hay đi. Nói chung con gái mà say rượu thì cũng chẳng hay hớm gì cho nên mình bằng nhiều chiêu kiểu gì cũng cho “ địch” gục trước “ ta” chứ “ ta” không đời nào gục trước “ địch” cả. Đó là cả một nghệ thuật chứ chả nói chơi đâu.

Mình sinh ra để dính tệ nạn hay sao ấy mà thuốc lá cũng biết hút ( dù chả mấy khi hút và cũng chả thấy nó ngon lành gì, chỉ thấy hôi miệng thôi). Hồi đó cách đây mấy năm mình có quen với một hội toàn phụ nữ bất mãn ( bao gồm những chị già chưa chồng hoặc bỏ chồng, những em tre trẻ không muốn hoặc chưa muốn lấy chồng…), trong hội đó có vài người biết hút thuốc lá nên mình cũng tập toẹ hút thử ( thử thôi nhưng chả bao giờ bị ho hay bị làm sao cả nên mới biết hút đấy). Ngày ấy mình cũng hay cặp kè với mấy sếp của mình ngồi các quán nước những ngày cuối tuần và các sếp ( cả nam lẫn nữ) thường hút thuốc. Cho nên cái sự hút một hai điếu của mình cũng chả thành vấn đề cho lắm…

Mình viết như thế này nếu mẹ mình đọc được chắc là ngất trên cành quất mất dù mẹ cũng biết mình dễ bị dụ khị bởi mấy món tệ nạn này. Nhưng may quá mẹ chẳng biết computer là gì nên con gái mẹ vẫn “ trong sạch như một tờ giấy” trong mắt mẹ nhỉ. Hị hị hị…

Nói thì nói vậy thôi, mình cũng thấy vui vui khi hôm nào đó giở trò đưa điếu thuốc lên môi bị một ai đó ( cũng có ý nghĩa với mình) quát là “ bỏ xuống”. Chắc là mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi vì thực ra khi ở bên người ấy mình chẳng cần phải dùng bất cứ thứ thuốc kích thích nào cũng đã thấy đời tươi đẹp rồi. Ka ka ka…

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2007

Ghen tuông gì

Chiều, lại chiều. Quán vắng khách và không gian im ắng. Ngồi mãi ở bàn máy tính và nghe mãi một đĩa nhạc piano êm đềm. Thấy chiều nhẹ trôi bình yên và lặng lẽ quá. Có một chút buồn phảng phất đâu đây. Đọc một bài về sự đam mê và tình yêu, chợt thấy lòng nhiều cảm xúc…

Tôi ghen ư? Cũng không rõ cảm giác của mình thế nào nữa. Một nỗi buồn cứ lan tỏa mãi trong lòng. Tự nhủ rằng ai cũng có quá khứ, ngay cả bản thân mình cũng thế thôi, quá khứ có khi rất đẹp có khi rất tồi tệ không muốn nhớ đến nữa. Thế mà sao cứ thấy nghèn nghẹn trong lòng khi nghĩ đến những điều không nên nghĩ, tưởng tượng ra những điều không nên tưởng tượng.

Đã qua cái thời ghen mà dám đến thẳng nhà tình địch để dằn mặt cho bõ ghét rồi. Bây giờ cảm giác ghen là một chút buồn, giống như ngày xưa yêu người tình đầu. Hồi đó cũng hiền như bây giờ ( híc!), ngồi nói chuyện với tình địch như một người bạn thân mà tim cứ nhoi nhói đau. Ờ, khả năng ngoại giao của mình cũng khá tốt nên chưa bao giờ ( và có lẽ không bao giờ) thể hiện ra bên ngoài là mình đang ghen với một ai đó. Chỉ lẳng lặng buồn và lẳng lặng chờ đợi người ta lựa chọn giữa mình và một ( hoặc một vài ) người khác. Đã qua cái thời muốn tranh đấu để giành lấy hạnh phúc cho mình rồi. Đã quá mệt mỏi để phải làm một điều gì đó mới có được điều mình mong muốn. Chỉ còn đủ sức để chờ đợi với một sự nhẫn nại và một sự dịu dàng êm ái nhất có thể có. Chỉ còn đủ sức để làm một dòng suối mát lành, một nơi dừng chân ấm áp, một bến đỗ bình yên cho bàn chân ai đó đã quen với lang thang phiêu lãng.

Chỉ đủ sức vậy thôi, còn nếu ai đó không nhận ra mình chính là bến đỗ thì cũng đành chịu.