Thứ Năm, 26 tháng 7, 2007

Bên đời hiu quạnh

Trịnh Công Sơn

Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa
Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ

Rồi một lần kia khăn gói đi xa
Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ

Đường nào quạnh hiu tôi đã đi qua
Đường về tình tôi có nắng rất la đà
Đường thật lặng yên lòng không gì nhớ
Giật mình nhìn quanh ồ phố xa lạ

Đường nào dìu tôi đi đến cơn say
Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời
Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy
Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi.

Mỗi lần nghe bài hát này, tôi thường nhớ đến đau lòng một vùng quê, nơi tôi thường trở về khi có chuyện buồn. Tôi nhớ cây gạo hoa đỏ rực đầu làng, nhớ những cánh đồng lúa chín vàng trập trùng như sóng, nhớ những cây nhãn cành sai trĩu quả, nhớ giếng nước mát lạnh, nhớ khoảng sân rộng có bầy gà con đang bới đất tìm mồi, nhớ cánh võng tôi hay nằm đung đưa trong chiều hè nghe tiếng sáo diều vi vút xa xa... Nhớ ông ngoại dáng khắc khổ, râu tóc bạc phơ cười hiền từ với đàn cháu...

Giờ đây, khi đã bị cuộc đời đánh cho tơi tả, tôi vẫn muốn trở về nơi ấy. Dù biết rằng chỉ là đi tìm chút bình yên trong giây lát chứ không thể làm tôi quên hết nỗi buồn trong hiện tại. Chỉ là một cuộc tìm quên để rồi lại quay trở về chiến đấu với đời. Nhưng dường như vùng quê đó đã trở nên xa xôi với tôi quá khi lâu lắm tôi không trở về. Ông ngoại mất rồi, còn ai đón tôi nữa mà mong?

Bây giờ và cả về sau, tôi chắc rằng tôi sẽ nhớ mãi một người cũng yêu bài hát này, người thường được tôi gọi bằng một giọng nói dịu dàng và được tôi dành cho những tình cảm nhẹ nhàng nhất. Người mang đến cho tôi niềm vui và cũng mang đến cho tôi niềm đau. Để khi tôi quyết định rời xa người ấy, đó là một quyết định thật khó khăn và buồn bã biết bao. Rời xa để luôn nhớ đến người với những hình ảnh lãng mạn và đẹp đẽ nhất trong lòng tôi.

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2007

Entry for July 23, 2007

Đã lâu không gặp anh và không chat với anh, đêm nay online bỗng lại gặp. Hỏi han nhau vài câu, anh nói nhớ em quá, em có nhớ anh không. Trả lời em cũng rất nhớ anh. Phải rồi, cũng nhớ anh mà nhưng không bao giờ nói ra điều đó nếu như anh không hỏi. Tình yêu là gì và nỗi nhớ là gì mà sao phải đau đớn đến vậy? Nhớ đến một bài thơ của ai đó mà tôi cũng không rõ tiêu đề, hình như là " Nếu yêu thầm" thì phải:

Nếu yêu thầm đừng cho ai biết cả

Đừng tin ai hé mở một điều gì

Để mai sau lỡ chẳng được yêu

Mình ta biết ta cười ta thôi nhé.

Nếu yêu thầm đừng nên hy vọng

Đừng nên nuôi ảo tưởng quá nhiều

Để mai sau lỡ chẳng ra sao

Hồn ta bớt giày xéo tim ta mãi.

Bây giờ tôi đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn những thứ tình cảm thánh thiện đến vậy nhỉ? Có lẽ bọn trẻ con cũng không giống như mình nữa rồi. Bọn chúng nó rất bạo dạn, yêu thì nói là yêu, không yêu thì nói là không yêu. Con gái cũng sẵn sàng tỏ tình với con trai mà không biết ngại ngùng là gì. Còn tôi, sao vẫn thấy rất ngại ngần khi nói với ai đó là em yêu anh, em nhớ anh lắm. Vì tôi sợ người đó không có những cảm giác giống như tôi hay có lẽ tôi sợ phải bộc lộ cảm xúc của mình trước người khác? Và biết đâu người ta cũng giống như tôi thì sao? Cũng sợ phải bộc lộ tình cảm của mình với người khác?

Vậy thì cứ mãi đi tìm nhau trong dòng đời này sao? Cứ mải đi tìm kiếm những tình cảm chân thành ở đâu đó rất xa mà quên đi có một tấm chân tình ở ngay bên cạnh mình đã từ rất lâu rồi. Đến bao giờ mới nhận ra nhau đây?

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2007

Entry for July 20, 2007

Một ngày như mọi ngày, anh trở lại đời tôi.

Thứ Hai, 16 tháng 7, 2007

Yêu lầm

Xuân Diệu

Người ta khổ vì thương không phải lối

Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người

Có kho vàng nhưng tặng chẳng nhằm nơi

Người ta khổ vì cho không phải cách

Đường trơn quá ai đi mà nhớ ngõ

Đến khi hay gai nhọn đã vào xương

Vì thả lòng không kìm chế dây cương

Người ta khổ vì lui không được nữa

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa

Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy

Muôn nghìn dặm tìm cớ dõi sương mây

Cứ mải miết kiếm tìm trời dưới đất

Người ta khổ vì cố chen ngõ hẹp

Cửa kín bưng nhưng càng quyết xông vào

Khi bị thương người ta giữ gươm đao

Không muốn chữa, không chịu lành thú độc.

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2007

Entry for July 14, 2007

Cay đắng quá, bao nhiêu chuyện tai bay vạ gió xảy ra đối với tôi trong ngày hôm nay. Tôi không hiểu nổi, có phải số phận đang thử tôi không mà toàn mang những chuyện xui xẻo đến với tôi như vậy? Thật sự là mọi chuyện quá sức tưởng tượng của tôi và quá sức chịu đựng của tôi rồi. Giờ đây, đang ngồi một mình trong đêm, tôi tự hỏi tôi nên tiếp tục sống và chiến đấu hay là nên chết đây. Thực sự không còn động lực để sống tiếp nữa. Bao nhiêu sức mạnh đã rời bỏ tôi mà đi hết rồi. Cuộc đời này không còn gì để mà trông đợi nữa sao? Đau đớn rã rời đến tận cùng các đầu ngón tay. Cái chết có đáng sợ như phải sống cuộc sống hiện tại của tôi không nhỉ?

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2007

Ngày cuối trong cuộc đời

Đêm xưa tôi nằm mơ thấy tôi qua đời. Điên cuồng vùng vẫy trong giấc ngủ, tỉnh dậy mới biết mình vẫn còn sống. Khi mình biết mình sắp từ giã cõi đời, cảm giác đó thật sự là như thế nào? Đã bao nhiêu lần trong giấc ngủ có cảm giác mình sắp rơi vào cõi chết, bấy nhiêu lần thấy sợ hãi nhưng khi đã tỉnh rồi lại không cảm thấy sợ nữa. Có thể nó chỉ là sự chuyển hoá nào đó hoặc thậm chí là một kết thúc có hậu. Ai có thể biết điều gì sẽ tốt hơn điều gì trong cuộc đời này?

Thế nhưng nếu bạn biết hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời bạn, bạn sẽ làm gì? Còn tôi, tôi sẽ:

Nghe một tình khúc của Trịnh Công Sơn.

Ngắm nhìn từ trên cao một hồ nước phẳng lặng như mặt gương.

Ngửi mùi hương hoa ngọc lan trong buổi trưa hè oi nồng.

Lắng nghe tiếng chim hót ríu ran lúc bình minh và nghe tiếng sáo diều vi vu trong vắt vào buổi chiều tối.

Đứng trên một boong tàu đang ở giữa biển để cảm nhận hết được cái mênh mông của nước và trời.

Ngắm nhìn một đám mây trắng toát trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm.

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2007

Entry for July 09, 2007

Đau lòng quá, tại sao cứ trông chờ vào một điều không bao giờ xảy ra?

Đau lòng quá, tại sao cứ trông chờ cuộc điện thoại từ một người không bao giờ gọi?

Đau lòng quá, tại sao cứ trông chờ vào một vị cứu tinh không bao giờ đến?

Đau lòng quá, tại sao cứ trông chờ một người không bao giờ xuất hiện nơi ngưỡng cửa nữa?

Đau lòng quá, tại sao cứ tin vào một lời hứa không bao giờ trở thành hiện thực?

Đau lòng quá, tại sao cứ phải trông chờ một người từ bỏ những cuộc chơi để quay trở về với mình?

Đau lòng quá, tại sao cứ phải tranh đấu vì một điều không bao giờ thuộc về mình?

Đau lòng quá, tại sao không thể khóc vì tất cả những điều đáng thất vọng ấy?

Thôi, mọi thứ đã quá sức tôi rồi. Tôi không đau lòng nữa đâu. Tôi buông đây!!!!