Thứ Ba, 28 tháng 8, 2007

Tự nhắc mình

Hà Nội đêm, mưa to khiến không gian như vỡ oà vì tiếng rơi của nó

Không ngủ được vì những suy nghĩ vẩn vơ

Hoạch định một cuộc sống mới cho mình

Những bước đi tương lai

Những ước mơ từ lâu đã bị bỏ quên

Sẽ quay trở về với những ước mơ đó

Sẽ phải bắt đầu một cuộc sống mới

Mỗi lần chuẩn bị bắt tay vào làm một điều gì đó,

Điều cần thiết là phải refresh lại bản thân mình

Thôi, lạc quan lên

Cuộc sống ngắn ngủi lắm

Không có thời gian cho những trù trừ đâu

Muốn làm điều gì thì phải làm ngay đi, để sau này không phải hối tiếc nữa.

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2007

Thầm Lặng Một Vầng Trăng

Nhạc: Trần Hữu Bích
Lời thơ: Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Mùa thu ơi, thầm lặng một vầng trăng
Đêm nay lạnh, rét run từng chiếc lá.
Chia tay nhau, ta trở thành người lạ
Và em nhớ anh, vì gió những buổi chiều

Em nhớ anh có thể vì tình yêu
Hay có thể vì ngày xưa quá đẹp
Chia tay nhau cửa vào tim đã khép
Cung đàn năm xưa ai làm lỗi nhịp rồi

Trăng vỡ đôi có thể vì từ ly
Nhưng kỷ niệm sưởi hồn ai bớt lạnh
Tim đan mộng để hồn ai chắp cánh
Dù mộng kia đâu trở lại bao giờ!

Huế ơi thắp vào tim nỗi nhớ
Nghe đêm sâu dằng dặc một nỗi niềm...

Đã sang thu rồi, nắng không còn gay gắt nữa và từng cơn gió nhẹ thổi mơn man. Mùa thu đẹp và buồn như một bản tình ca. Thu ơi, mùa thu của những đêm trăng vằng vặc, của hương cốm nồng nàn trong từng ngõ phố, của tết trung thu, của bưởi, của hồng và của hương ngọc lan ngọt ngào thơm mát. Mùa thu của những lời thì thầm, của những nỗi đam mê trong vắt. Ta tìm thấy mình trong cái tĩnh lặng của mùa thu.

Có thể ta đã quên những mùa thu trước, những nỗi buồn man mác không tên nhưng hôm nay lại chợt nhớ đến. Những kỷ niệm không rõ ràng lướt qua, lướt qua để rồi biến mất trong ký ức. Mùa thu là những bông hoa dại rập rờn như những cánh bướm trong gió trên một cánh đồng cỏ bao la. Mùa thu là cành hoa sen nở muộn e ấp. Mùa thu là bông ngọc lan thoang thoảng hương nơi ngực áo. Mùa thu là những niềm vui và niềm mong chờ. Mùa thu là nỗi thất vọng tưởng chừng vỡ tan cả lồng ngực...

Mùa thu có một người được sinh ra trong cõi đời để mà buồn mãi cùng mùa thu...

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2007

Con đường

Ta đang sống giống như ta đang đi trên một con đường

Con đường ta vạch ra từ trước có vẻ trơn tru và sẽ dẫn đến đích thành công

Nhưng khi ta đi, một hôm nào đó ta chợt nhận ra ta đã đi chệch ra khỏi con đường ban đầu.

Rồi ta không biết ta đang đi đâu nữa.

Phía trước mặt là con đường dài hun hút

Bởi đã đi sai đường nên mất phương hướng rồi

Không biết làm thế nào để đến được đích đây

Càng không thể quay trở lại điểm xuất phát ban đầu được nữa

Sẽ tiếp tục bước đi theo con đường sai để đến lúc rơi vào mông lung

Hay dừng lại để tĩnh tâm và tìm ra con đường đúng?

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2007

Nhà có dàn dây leo.

Nhà có dàn dây leo

Chứng kiến nỗi buồn của tôi bao nhiêu buổi chiều và bao nhiêu đêm

Mùa hè cũng như mùa đông

Chờ một người về trong vô vọng.

Nhà có dàn dây leo

Chứng kiến những ngày đầy niềm vui và tiếng cười

Niềm hy vọng về một cuộc sống bình yên và hạnh phúc

Rồi bỗng nhiên mọi thứ bỗng tan biến như ảo ảnh rơi vào cõi hư không...

Sắp điên mất thôi. Muốn đập phá một thứ gì đó hay đập vỡ sọ một ai đó. Có dấu hiệu bạo lực rồi. Nước mắt rơi. Rơi. Rơi luôn vào giấc ngủ. Không tỉnh dậy nữa.

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2007

For my lover...

Hai đứa chưa một lần gặp mặt nhưng vẫn gọi nhau là " người iu", cứ như thể đã quen nhau từ kiếp trước rồi. M. thường khiến tôi cảm thấy dễ chịu khi nghĩ đến hay mỗi khi chat cùng nhau. Với M, tôi có thể nói bất kỳ điều gì dù cho điều đó có vớ vẩn đến đâu đi chăng nữa, cậu ấy chẳng bao giờ phiền lòng hoặc làm tôi phải phiền lòng cả. Nhớ lần đầu tiên chat với M, hôm đó là một ngày cuối năm thật đẹp, cậu ấy đã dành cả một ngày không làm việc để chỉ nói chuyện với tôi thôi. Tôi thấy thật vui vì đã gợi cho cậu ấy nhớ về một cái tết miền Bắc thân thương mà lâu rồi cậu ấy không được hưởng. Cũng lạ là chỉ sau lần chat đầu tiên, tôi đã thấy cậu ấy rất thân quen như một người bạn cũ lâu ngày mới gặp lại vậy.

Dù chỉ trêu chọc nhau nhận là người yêu nhưng có vẻ như M. là mẫu người đàn ông mà tôi yêu mến. Khó có thể giải thích thành lời nhưng chỉ riêng cái việc cậu ấy luôn nói những câu làm tôi vui và không bao giờ khiến tôi phải phiền muộn như những người con trai khác cũng đủ để tôi rất cảm kích rồi.

Đêm nay lên mạng, gặp M và chat với cậu ấy, tôi nói rằng tôi sẽ vào Sài Gòn để gặp cậu ấy vào một ngày không xa. Tôi nói tôi rất muốn gặp cậu ấy nhưng M có vẻ không tin vào điều đó. Cũng phải thôi, một mối quan hệ ảo khó có thể khiến cho người ta có nhiều trông đợi hay hy vọng. Tuy nhiên, với tôi điều đó lại khá thực. Dù cho trong thực tế M. có là ai đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn muốn gặp cậu ấy một lần, muốn được đi dạo với cậu ấy ở đất SG hoặc được trò chuyện trực diện. Không biết hoặc chưa biết để làm gì nhưng tôi vẫn đinh ninh là tôi sẽ thực hiện được. Dĩ nhiên là tôi không hứa nhưng tôi biết là cậu ấy cũng sẽ tin và đợi tôi thôi...

Cố gắng đợi nhé, người yêu của tôi...

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2007

Đoản khúc mưa

Tháng mưa dầm, trời cứ khóc hoài không ngớt. Ngồi từ trong nhà nhìn ra chỉ thấy màn mưa mờ mịt giăng mắc nối nhau rơi. Cây cối dưới mưa mang một dáng vẻ ủ ê và tơi tả. Cứ chờ mãi một chút nắng hồng mà dường như là vô vọng.

Sao nhà ai cứ mở mãi đĩa nhạc buồn ấy, nghe văng vẳng từ xa đưa lại càng thấy đậm chất cô liêu và thảm sầu. Tôi như chết lặng trong chiều mưa, cách ly với cả thế giới bên ngoài bởi màn mưa dày đặc kia. Tôi ở rất xa cuộc sống thực tại.

Sau những ê ẩm của cú ngã cuộc đời, tôi tìm quên trong sự bình yên của những cơn mưa. Kỳ lạ thay, tôi không hề nhớ đến rất nhiều chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ. Kể cả nỗi đau cũng như đã quá xa vời. Mưa xoá nhoà tất cả.

Mưa xoá đi những nỗi đau đớn tôi gặp trên quãng đường đời tôi đã đi qua. Mưa làm nhoà đi nỗi buồn mỗi chiều tôi cô độc đi về. Mưa cũng làm tôi quên đi những thương yêu xưa cũ vốn vẫn thường cồn lên trong tôi khi thoảng nghe trong gió tiếng xôn xao dưới phố vọng về.

Thế nhưng mưa không làm tôi lãng quên được mối tình nhỏ bé tôi vẫn giấu kín nơi thẳm sâu trái tim. Nghe tiếng mưa rơi lòng tôi lại cồn lên nỗi nhớ những ngày sống cuồng dại. Không gian như ngừng trôi với những thời khắc dài bất tận tưởng chừng như không có điểm dừng.

Mưa với tôi là tri ân và cũng là chốn nương náu của tâm hồn mỗi lúc tôi tìm về.