Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2007

Ngày cuối

Chấm dứt một quãng đời không êm ả trong cả chuỗi đời không hề yên bình của tôi. Giã biệt những ngày buồn và những ngày vui. Giã biệt những đồ vật đã trở nên quá thân thuộc với tôi trong suốt một năm qua. Giã biệt những niềm mong chờ và hy vọng. Giã biệt những tháng ngày dài nông nổi. Giã biệt một giấc mơ. Giã biệt những nỗi buồn hoang dại. Giã biệt những đêm sống điên cuồng. Giã biệt những giọt nước mắt. Giã biệt những đớn đau. Giã biệt những kỷ niệm không hề muốn nhớ...

Cuộc đời tôi giờ đây...

Entry for September 21, 2007

Sáng nay vừa bật YM lên, nhận được offline messages của anh S.H có nội dung thế này:

Em không còn yêu anh

Thế nhưng anh còn yêu em

Em không là của riêng anh

Thế nhưng anh là của riêng em

Em không chờ mong anh

Thế nhưng anh vẫn chờ mong em

Em bây giờ nơi đâu

Có hay nơi này anh đang vẫn đêm ngày mong em

Anh chúc mừng cho em

Thứ ba này thêm một năm vui

Nhưng xin đừng quên anh

Đau cho duyên mình mong manh

Anh xin làm chim xanh

Hót vang bên tai em

Mong em một năm vui

Quên hết ưu phiền trên vai

Mong xây dựng tương lai

Tương lai hạnh phúc muôn đời...

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2007

Vu vơ

Thời tiết mùa thu thật dễ chịu, mát và dịu dàng. Nếu không có nỗi lo lắng về tiền bạc thì chắc là sẽ tuyệt vời lắm đấy. Trời đẹp, cảnh đẹp nhưng con người không có tâm trạng để ngắm cảnh thì cũng chỉ thấy buồn thôi.

Buổi trưa anh đi làm về qua, đem đến cho một túi bánh pía và hai cái bánh gatô bé tí tẹo, nói là quà trung thu. Anh về rồi, bóc bánh ra ăn và nghĩ không biết sinh nhật mình sắp tới anh có mua bánh kem Pháp cho mình ăn như mọi năm không? Cũng chẳng đòi hỏi gì bởi vì anh bây giờ đã có người mới lại sắp cưới vợ rồi thì còn mong mỏi gì nữa. Tuy nhiên vẫn lẩn thẩn nghĩ không biết sau này anh có vợ rồi có còn mua đồ ăn mang đến cho mình như anh vẫn thường làm vậy từ trước đến nay không?

Anh vẫn hay mua đồ cho mình ăn nhưng bây giờ không ở lại ăn cùng nữa mà chỉ mang đến rồi lại vội vã đi ngay. Anh vẫn biết những món mình thích và thường mua rất nhiều, mình ăn vẫn thấy ngon nhưng cũng hơi buồn một chút. Có lẽ anh mua đồ ăn cho mình để đền bù cho việc mình không còn anh ở bên cạnh nữa. Anh dỗ mình như dỗ một đứa trẻ con vậy, đứa trẻ con có đồ ăn là quên hết mọi giận hờn. Nhưng mình đâu phải là trẻ con nên tuy ăn rồi mình vẫn thấy buồn. Hơ hơ…, ăn xong rồi vẫn thấy buồn là có nghĩa lý gì nhỉ? Lạ một điều là ngoài anh ra thì những người bạn trai của mình đều rất thích mua đồ ăn cho mình, có lẽ bởi mình cũng thích như thế nữa. Hê hê hê…, chả hiểu

. ( Mà ngược lại mình thích ai mình cũng hay mua đồ cho người ta ăn nữa.
)

Có lẽ mình vô duyên quá khi cứ quen ai là người đấy đi lấy vợ, mình chẳng giữ ai ở bên mình lâu lâu một chút được. Có lẽ đó là số phận hay do mình quá thờ ơ? Đôi khi mình lại là kẻ đến sau nữa. Thôi đành phải đổ cho số phận chứ nếu đổ tại mình thì mình sẽ đau lòng lắm đấy…

Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2007

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

Nhạc: Phú Quang - Thơ: Thảo Phương

Dường như ai đi ngang cửa, gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi
Nằm nghe xôn xao tiếng đời, mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy giờ đây cũng bỏ ta đi.

Làm sao về được mùa đông dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy vờ như mùa đông đã về.

Làm sao về được mùa đông dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông. Mùa thu cây cầu đã gãy
Thôi đành ru lòng mình vậy vờ như mùa đông đã về.

Đang ở giữa mùa thu mà ta đã nhớ về mùa đông, một mùa đông lạnh và diệu vợi, buồn đến từng ngóc ngách các cảm giác trong cơ thể mình. Từ thủa nhỏ ta đã luôn không thích mùa đông vì mùa đông lạnh và u ám quá. Mùa đông trong ta chỉ là những cơn gió buốt giá luồn lách qua những con ngõ nhỏ, dài và sâu hun hút. Mùa đông chưa bao giờ là chốn ẩn náu yên ổn của tâm hồn ta...

Một ngày mới.

Tối thứ bảy đi ra ngoài đường, trời trong và mát. Nhưng không có tâm trạng để ngắm cảnh ngắm người nữa. Mọi người ra ngoài đường vào tối thứ bảy để đi chơi, còn tôi ra ngoài đường để đi công chuyện. Lòng không buồn không vui, chỉ mệt mỏi và buồn ngủ. VÔ CẢM.

Đi về, tôi ở giữa dòng người đông đúc. Chỉ thấy những tình yêu, những cơm áo gạo tiền xung quanh mình. Phải rồi, người ta ra đường vào buổi tối thứ bảy phần nhiều là để hưởng thụ tình yêu còn lại thì không vì danh cũng vì lợi. Có mấy ai đi lang thang không mục đích, để ru lòng mình tìm một chút THANH THẢN? Tự dưng thấy thương mình và thương cho những con người đang chen nhau tồn tại trên quả đất, đang phải từng ngày tranh giành nhau một chút oxy trong bầu không khí ngột ngạt này.

Định đóng cửa đi ngủ nhưng cuối cùng không buồn ngủ nữa, lại ngồi chết dí ở bên chiếc máy tính. Tiếng hát từ đĩa nhạc nhà ai đó mở vọng sang, một bản nhạc tiếng Pháp buồn buồn, tiếng đàn violin da diết đến khó lòng chịu nổi. Nước mắt ở đâu cứ mấp mé bờ mi chực trào ra. Không biết sẽ khóc vì lý do gì hay vì có quá nhiều lý do để khóc? Đã nói là thôi buồn và sống lạc quan lên và đã làm được nhưng làm sao tránh được những phút yếu lòng như thế này. Nhất là khi chỉ có một mình. Nhìn về phía trước, thấy cuộc đời còn dài quá đi thôi trong khi mình mới sống được một nửa. Làm thế nào để lê bước hết quãng đời còn lại nhỉ?

Anh sắp cưới vợ rồi, anh đã chính thức thông báo với tôi điều đó. Tôi có buồn không? Có lẽ còn hơn cả nỗi buồn nữa, đó là nỗi đau trong trái tim. TRỐNG VẮNG đến lạnh người. Thế nhưng có lúc lại thấy dửng dưng. Ừ, thôi, em mong anh hạnh phúc với lựa chọn của mình. Cuộc đời còn lại đâu có bao nhiêu nữa, cứ mãi níu kéo vào quá khứ thì sẽ càng bất hạnh và làm hỏng cả cuộc đời trước mắt của mình. Nghĩ được vậy rồi thì sẽ chúc phúc cho anh thôi. Và ru mình vào giấc ngủ, dù giấc ngủ đó không hề ngon lành.

Ngủ muộn, lại cứ chập chờn lúc thức lúc ngủ, sáng sớm tinh sương, B. đã gọi điện rủ đi ngắm mặt trời mọc trên cầu. Hôm qua vào lúc cao hứng đã rủ cậu ấy đi nhưng khi cậu ấy đứng trước cửa gọi điện vào thì lại thấy không thể dậy nổi. Nghe giọng tôi, cậu ấy chẳng hỏi han gì nữa nói cứ ngủ tiếp đi nhé rồi phóng xe đi. Tiếng xe máy dần xa, tôi lại thiếp vào trong giấc ngủ...

Nhưng cũng đến lúc phải thức dậy rồi. Phải chấm dứt những giấc mơ. Phải chấm dứt những hoài mộng buồn bã. Phải trang bị một gương mặt tươi mới hơn để tiếp tục chiến đấu với đời. Sẽ chiến đấu cho đến khi nào không thể chiến đấu được nữa. Hoặc sẽ chiến đấu cho đến khi hạnh phúc mỉm cười với mình. Tin vào một NGÀY MỚI.

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2007

Bình yên nhé

Ngày nhỏ, bình yên là được quây quần cùng bố mẹ và các chị bên mâm cơm mỗi buổi chiều về. Mọi thứ thật giản dị và ấm cúng. Nhìn những người yêu thương nhất của mình đều khoẻ mạnh và an lành sau một ngày làm việc hoặc học hành, cảm giác êm đềm và bình an biết bao.

Lớn hơn chút nữa, khi đi học xa, bình yên là mỗi khi về thăm nhà, từ trên cầu đã nhìn thấy nhà mình, cảm giác ấm áp lan toả trong từng tế bào. Bấm chuông gọi cửa, bố ra mở, nhìn tôi cười thấy như mùa thu đang toả nắng.

Lớn hơn chút nữa, khi đã biết yêu rồi, cũng biết thêm cảm giác bình yên khi được ở bên một người nào đó. Ngồi bên nhau không nói gì mà như nói thật nhiều điều, ước giá như quãng thời gian đó cứ kéo dài mãi mãi.

Lớn hơn chút nữa cũng là lúc biết thêm cảm giác không bình yên khi rời xa một ai đó.

Phải ru lòng mình để tìm lại chút bình yên trong tâm hồn. Tự nhủ rằng bình yên đi nhé trái tim tôi ơi, dù người ấy sẽ không còn ở bên ta nữa.

Bình yên nhé tôi ơi, khi người không còn cùng ta đi trên một con đường.

Bình yên nhé tôi ơi, khi người không còn đến bên ta mỗi khi ta BUỒN BÃ.

Bình yên nhé tôi ơi, khi bàn tay người không còn nắm bàn tay ta.

Bình yên nhé tôi ơi, khi bờ vai ấy đã có một người con gái khác tựa vào.

Bình yên nhé tôi ơi, khi mùi hương ấy đã rời xa...

Cười lên nào em

Gần giữa trưa, tự dưng cơn buồn ngủ ập đến. Cố cưỡng lại bởi vì không lẽ lại ngủ vào giờ này. Nhận ra rằng từ lâu lắm đã rất thèm ngủ, thèm ngủ mọi lúc mọi nơi nhưng nằm xuống đâu có ngủ được. Đêm nào cũng trằn trọc trong những giấc ngủ không hề yên lành. Ước muốn duy nhất bây giờ thật là giản dị, đó là được nằm trên một chiếc giường êm ái, không làm gì cả, để mặc cho giấc ngủ xâm chiếm mình. Thế nhưng sau này nếu có thời gian rảnh có thể ngủ thoả thích chắc gì đã ngủ được nhiều thế. Người ta thường chỉ thèm muốn những gì người ta không có thôi, khi có được rồi chưa chắc đã thấy còn giá trị nữa.

Quên mất là buổi sáng không nhắn tin cho Tr. nói trưa qua ăn cơm cùng cho vui. Mà trời mưa to thế này chắc anh cũng ngại đi lại. Thôi để mai vậy. Những ngày gần đây thấy cần Tr. ở bên cạnh mình, như thể một cỗ máy khô dầu cần được tiếp thêm nhiên liệu vậy. Gặp anh buổi trưa thường chẳng nói gì nhiều vì mình bận nhưng như thế cũng đủ cho vài ngày tiếp theo. Bình thường anh không nói gì cả, nhưng lúc mình thực sự cần một lời khuyên hay một lời động viên thì những lời nói của anh rất có ý nghĩa đối với mình. Hôm kia gặp nhau anh nói gì nhỉ, anh nói rằng tiền bạc là vật ngoài thân mình nên không có gì phải lo lắng về nó quá nhiều. Anh nói những gì em đánh mất vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của mình, mình còn sống và còn sức khoẻ thì sẽ lại làm ra được... Anh nói... Anh còn nói gì nhỉ, nhiều lắm nhưng không nhớ hết nổi. Chỉ nhớ có câu gần cuối cùng là tóc dài rồi đấy, đi cắt hoặc đi làm lại đầu đi thôi. À, người đâu mà tâm lý thế, nhắc mình đi cắt tóc cho xả stress.

Cuối cùng, anh nhìn mình cười rồi bảo " Cười lên nào em. Anh thích nhìn thấy em cười". Mình cười xoà, tất cả sẽ qua đi thôi. Những khó khăn trong hiện tại này, những mất mát này, những lo lắng khổ sở này rồi sẽ qua đi thôi. Ngày mai sẽ là một ngày mới, sẽ có những chuyện gì nữa xảy ra mình chưa biết được. Chỉ biết một điều là dù có bất cứ chuyện gì xảy đến với mình, dù mình có trở thành con người như thế nào đi chăng nữa thì Tr. vẫn luôn ở bên mình, vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần cho mình. Dù cho một ngày nào đó tất cả mọi người, tất cả mọi thứ đều quay lưng lại với mình, bỏ mình ra đi thì Tr. cũng sẽ không bao giờ bỏ mình. Có lẽ đó là điều quý giá nhất còn lại trong cuộc đời mình thôi.

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2007

Mây và sóng

Tagore Rabindranath, Ấn Độ

( Nguyễn Đình Thi dịch )

Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao.
Họ bảo: "Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày
Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc"
Con hỏi: "Nhưng mà làm thế nào tôi lên trên ấy được?"
Họ trả lời: "Con hãy đi đến hết cõi đất, rồi giơ tay lên trời con sẽ bay bổng lên mây"
Nhưng con nói: "Mẹ tôi đợi tôi ở nhà, tôi có lòng nào bỏ được mẹ tôi"
Họ bèn mỉm cười, và lơ lửng họ bay đi mất
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm mây nhé, mẹ làm mặt trăng,
Hai tay con ôm mặt mẹ, còn mái nhà ta là trời xanh.

Mẹ ơi, kìa những ai đang gọi con dưới sóng rì rào
"Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi, không biết là đi qua những đâu"
Con hỏi: "Nhưng làm thế nào tôi đuổi được theo bây giờ ?"
Họ bảo: "Cứ đi, con cứ đi đến bờ biển, đứng im, con nhắm mắt lại, sóng sẽ cuốn con đi"
Con trả lời: "Nhưng đến tối mẹ tôi nhớ thì sao? Tôi làm thế nào mà rời mẹ tôi được?"
Họ bèn mỉm cười, và nhảy nhót, họ dần đi xa
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm sóng nhé, mẹ làm mặt biển,
Con lăn, lăn như làn sóng vỗ, tiếng con cười giòn tan vào gối mẹ
Và không ai trên đời này biết được là mẹ con ta đang ở đâu!

Bài thơ này mình thích từ hồi còn đi học. Đọc mà lúc nào cũng thấy cảm động đến nao lòng. Chép ra để chia sẻ cùng mọi người.

Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2007

Đoản khúc mùa thu

Tôi sinh ra vào mùa thu nên tôi yêu mùa thu như một người tri kỷ. Mùa thu trong tôi là bầu trời xanh trong trẻo và những đám mây trắng xốp quá đỗi dịu dàng. Nỗi nhớ về những mảnh vỡ cũng thường dội vào lòng trong cái u tịch của mùa thu. Đôi khi trên bước đường tha phương, tôi có cảm giác cô độc khi thoảng trong gió chút se lạnh của mùa và phía xa kia một làn khói lam chiều tản mạn vào không gian.

Những chiều thu, tôi ngồi lặng ngắm đàn chim trắng bay ngang qua bầu trời, lòng tự hỏi đàn chim đang bay về phương nào. Nơi đến có phải là một tổ ấm hay là một chốn êm đềm nào đó? Khi đàn chim đã bay hút vào bóng chiều mờ ảo, tôi thốt nhiên nhận ra rằng mình không có một chốn dừng chân, tôi không thuộc về bất cứ nơi đâu trong cuộc đời này…

Tôi không thuộc về bất cứ nơi đâu bởi vì tôi không bao giờ là người ở lại. Mỗi nơi chốn dừng chân đều ghi dấu một cuộc chia ly buồn bã và thấm đầy nước mắt. Tôi đã từng hạnh phúc và đã từng có rất nhiều hy vọng. Nhưng hạnh phúc vốn là thứ quá mong manh và hy vọng lại là thứ rất dễ vỡ… Cho nên hạnh phúc chẳng bao giờ ghé qua lâu và hy vọng cũng bị những cơn gió thu cuốn bay về nơi đâu.

Tôi bơ vơ trong cuộc đời này…

Mỗi mùa thu đến, tôi như kẻ hành khất bước trên con đường dài hun hút, lẻ loi và cô độc để mong góp nhặt một chút bình yên cho mình.

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2007

Một chút về hạnh phúc...

Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc có phải là được ở bên người mình yêu thương? Hay hạnh phúc là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc?

Dù tôi có bao dung đến đâu, dù tâm hồn tôi có độ lượng đến đâu, dù trái tim tôi luôn tràn ngập tình yêu thương mọi người đến đâu thì tôi cũng không bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc khi người tôi yêu không ở bên tôi mà ở bên một người con gái khác. Có chúc phúc cho người ấy không? Chắc là có. Tôi có buồn không? Chắc là cũng có nữa. Nhưng làm sao có được hạnh phúc thực sự trọn vẹn khi mình không phải là người mang đến hạnh phúc cho người ta?

Có thể ai đó sẽ cho rằng mình quá ích kỷ nhưng chỉ là nghĩ thế thôi mà cũng đã thấy rất khó khăn rồi. Không thể nào tưởng tượng nổi một lần tình cờ mình gặp người ấy đi cùng với ai kia trên đường, khuôn mặt tràn đầy niềm vui mà mình lại có thể hạnh phúc cho người ta, không một chút chạnh lòng, không một chút nhói buốt trong tim...

Không phải không có ít nhất một lần mong người ấy sẽ quay đầu nhìn lại và thấy rằng mình là người duy nhất dõi theo hình bóng của người ấy trên con đường đời. Không phải không có ít nhất một lần mong rằng người ấy sẽ nhận ra tấm chân tình để mà thay đổi quyết định hiện tại. Không phải không có ít nhất một lần mong rằng mọi sự đã không phải là như thế mà tất cả sẽ khác đi... Muốn lắm một sự diệu kỳ có thể làm thay đổi những gì đã và đang diễn ra.

Nhưng liệu hạnh phúc của mình có phải là điều bất hạnh của người khác?