Thứ Hai, 31 tháng 12, 2007

HAPPY NEW YEAR 2008.

Chúc mừng một năm mới đã đến.

Chúc mừng 365 ngày vui.

Chúc cho những người tôi yêu mến luôn tràn đầy sinh lực và hạnh phúc.

Chúc cho thế giới bớt đi nước mắt và tăng thêm những nụ cười.

Chúc cho ánh sáng luôn tràn ngập trên mặt đất.

Chúc cho những điều ấm áp và lòng tốt luôn tồn tại.

Chúc cho những suy nghĩ cao thượng và những trái tim nhân hậu biết yêu thương.

Chúc cho một thế giới yên bình.

Chúc cho sự bình yên trong chính tâm hồn tôi.

Ngày cuối năm đẹp đẽ.

Bài thơ tuổi nhỏ - Xuân Diệu


Giơ tay muốn ôm cả trái đất
Ghì trước trái tim, ghì trước ngực
Cho đầy trước mắt khoảng cô đơn
Bao la muôn trời, sâu vạn vật.

Làm sao sống được mà không yêu
Không nhớ không thương một kẻ nào ...
Hãy đốt đời ta trăm thứ lửa
Cho bừng tia mắt đọ tia sao.

Một ngày cuối năm không có nắng, chỉ đôi lúc có chút mưa bay. Tôi đã không nghĩ ngày hôm nay là một ngày cuối năm nếu như không nhìn vào tờ lịch và không có chút hoài niệm mơ hồ bởi vì mọi sự xung quanh tôi đều hết sức bình thường và cũng quá đỗi bình yên.

Hình như là sắp " giác ngộ" rồi hay sao ấy mà không còn cảm giác u sầu khi nghĩ đến những ký ức đã qua. Giờ đây chỉ cảm thấy một sự cân bằng trước mọi sự việc, trong lòng mình, trong hiện tại và trong tương lai. Mặc dù năm 2007 là một năm không nhiều may mắn đối với tôi nhưng tôi vẫn nhìn nó với đôi mắt mến yêu. Và năm 2008 dù chưa đến nhưng tôi cũng nhìn nó với những dự cảm tốt đẹp. Phải rồi, những dự cảm tươi đẹp, xứng đáng lắm chứ. Sao tôi lại yêu những vần thơ của Xuân Diệu đến thế và sao tôi lại yêu người thi sĩ đó đến thế. Lúc nào cũng muốn yêu tất cả mọi sự vật trong vũ trụ lớn lao này mà chỉ sợ không có đủ tình yêu để hiến dâng cho cuộc đời...

Và ta sẽ yêu cuộc đời như thế đó... Happy new year 2008.

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2007

Cuối đêm


Sáng tác: Ngọc Đại


Cuối cùng bóng tối đang xõa dài tay với
Không có anh kề bên mình, thiếu vắng anh
Đã nhiều rồi ngủ mê
Em không có anh những ngày đông giá lạnh mùa
Một mình cháy đỏ ngọn đèn lắt lay


Quên làm sao hơi ấm
Quên nồng nàn của anh
Bóng xanh chồi bông hoa cúc dại tỏa ngan ngát đêm
Sớm mai nghe tiếng chim thầm gọi về đi với anh
Đêm còn nguyên những dấu yêu ngày xưa
Như thể thiên thần đã thuộc về anh
Người dâng tất cả tuổi trinh nguyên
Đốt lên thành lửa ném lên trời
Đốt lên thành lửa ném lên trời.


Tối qua mở ti vi vào đúng lúc ca sĩ Tùng Dương đang hát bài hát " Cuối đêm", giọng hát liêu trai ma mị khiến tôi nổi hết da gà. Thích ca sĩ này hát bài " Ôi quê tôi" từ hồi Sao Mai điểm hẹn 2004, thích chất giọng liêu trai chí dị rất hợp với những bài hát như thế này. Những cảm xúc quằn quại trong từng câu hát, và vỡ ra trong câu cuối " Đốt lên thành lửa ném lên trời, đốt lên thành lửa ném lên trời". Giá như có thể đốt hết tất cả những kỷ niệm trong quá khứ thành lửa và ném những tàn tro lên trời! Ném nỗi buồn lên trời để chỉ còn niềm vui ở lại, ném niềm đau lên trời để chỉ còn lại hạnh phúc... Ta trả lại trời nỗi buồn để lấy lại nụ cười trên môi...

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2007

100 điều khiến tôi yêu cuộc sống

1. Tôi có một gia đình bình yên và hạnh phúc.


2. Mọi người trong gia đình luôn yêu thương tôi.


3. Tôi luôn có những người bạn tốt ở bên tôi lúc vui cũng như những lúc khó khăn.


4. Có quá nhiều điều thú vị trong cuộc sống đang chờ tôi khám phá.


5. Có quá nhiều điều cần phải học hỏi trong cuộc sống, điều đó đòi hỏi tôi phải luôn luôn tiến lên phía trước.


6. Có quá nhiều thách thức cần phải vượt qua.


7. Bình minh trên một bãi biển vắng người.


8. Mặt trời đỏ rực trong buổi hoàng hôn.


9. Hương thơm hoa sữa trong một buổi tối mùa thu.


10. Hương thơm ngọt ngào của hoa ngọc lan.


11. Làn gió nhẹ bên hồ nước.


12. Những tán cây lao xao khi cơn gió nhẹ lướt qua.


13. Tiếng ve kêu trong một buổi trưa hè oi nồng.


14. Những đám lá vàng lăn lạo xạo dưới gốc cây mỗi độ thu tàn.


15. Những chùm hoa xoan tím nở bừng trong mưa xuân.


16. Những cánh hoa xoan rụng phủ đầy gốc cây mỗi khi xuân sắp tàn.


17. Những chùm phượng vĩ nở đỏ rực góc phố báo hiệu mùa hạ về.


18. Khung cảnh phía dưới khi đứng từ trên một đỉnh núi nhìn xuống.


19. Tiếng cười trong vắt của một đứa trẻ con trong một ngày bình yên.


20. Vòng tay yêu thương của một đứa trẻ.


21. Bông hoa dại ngát hương bất chợt gặp bên vệ đường.


22. Ngâm mình trong nước biển, đùa giỡn với những con sóng.


23. Lúc nào cũng có một ai đó trên thế gian này yêu tôi và mong cho tôi được hạnh phúc.


24. Tiếng chim hót ríu rít trong một buổi sớm mai.


25. Một cánh đồng đầy hoa dã thảo rập rờn trong gió.


26. Ở nơi xa lạ bỗng có một người không hề quen biết mỉm cười với mình.


27. Đọc một cuốn sách hay và có nhiều điều bổ ích.


28. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi phiêu du trên bầu trời chiều.


29. Sau một thời gian dài căng thẳng và mệt mỏi được ngắm nhìn cảnh một hồ nước phẳng lặng vào một buổi chiều không có nắng.


30. Một mầm cây nhỏ bé lặng lẽ từng ngày vươn về phía mặt trời.


31. Tiếng sáo diều vi vu vào một ngày hè trong vắt.


32. Được ăn một bữa ăn ngon với những người thân yêu.


33. Sau một thời gian dài làm việc biết được rằng mình đã đạt được thành quả xứng đáng.


34. Có một người để yêu thương và được yêu thương.


35. Lúc rất buồn nhận được điện thoại của người yêu thương.


36. Ngồi im lặng nghe đi nghe lại một bản nhạc hay.


37. Làm được một việc tốt giúp đỡ cho người khác.


38. Đi chơi chợ hoa vào một ngày giáp tết.


39. Bơi thuyền trên một vùng sông nước rộng mênh mông, xung quanh là cảnh núi non hữu tình.


40. Nụ cười của người tôi yêu.


41. Khóc trên vai người tôi yêu.


( còn nữa)

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2007

Entry for December 08, 2007

Dạo này đi đường rất hay nghe thấy một bài hát trong đĩa nhạc bay, xuất hiện từ năm ngoái, không biết tên bài hát ấy nhưng có câu " Wow wow wow wow". Hồi ấy hay nghe bài này trên sàn " HAU", bọn thanh niên lúc trước hay đến đây để lắc vì chỗ đó kín đáo và bình dân hơn trên " NEW" nhưng bây giờ cũng bị đóng cửa hoặc chuyển đi đâu đó rồi không biết. Lâu lắm rồi không vào những chỗ sôi động như thế mà cũng không còn chỗ nào công khai ở Hà Nội như thế nữa. Đôi khi thấy đó là những cuộc chơi vô bổ và tốn tiền nhưng khi đã ở trong cái không khí đấy rồi thì mới hiểu tại sao người ta lại thích tìm đến những chốn này. Có thể là một thói quen, có thể là đua đòi, có thể là hư hỏng, có thể là cách tìm quên cuộc sống thực tại... Trong tiếng nhạc chát chúa, những thân hình uốn éo hoặc giật đùng đùng như lên cơn động kinh. Những cô gái phần trên chỉ mặc mỗi cái áo lót nhảy làm mồi cho khách, xung quanh là những người đàn ông cũng lắc lư cổ vũ... Tiếng nhạc lúc nào cũng ầm ầm và bài hát ấy hay đc DJ mở vào lúc giữa hoặc cuối buổi vì nó kích thích cho thuốc lắc thực sự ngấm khiến người dùng " lên thuốc". Khi lên thuốc, tay chân người dùng thuốc hua hua ra phía trước và trông mặt rất " phê". Có nhiều người lại ngồi im như lịm đi không biết trời đất gì nữa. Thật sự cách phê thuốc lắc cũng nói lên tính cách của mỗi người, cũng giống như khi người ta say rượu vậy. Có người thì nhảy nhót lung tung, người thì lầm lì, người thì cười, người thì gục xuống bàn...

NEW bị đóng cửa kéo theo những vũ trường khác bị đóng theo. Dân chơi mất đi những chỗ chơi lý tưởng phải tạm hài lòng với những quán karaoke khuất nẻo. Thỉnh thoảng lại thấy trên báo rộ lên vụ bắt một động lắc nào đó, rồi thôi.

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2007

Trở về

Mấy tháng rồi không viết blog, bây giờ muốn viết gì đó mà không biết phải viết gì nữa. Thứ bảy, buổi sáng gặp một người chưa bao giờ gặp mặt. Ngồi đối diện không biết nói chuyện gì, cảm thấy mọi thứ đều thừa thãi. Người ấy có vẻ giận dỗi sao đó. Khó hiểu!!!

Đã hẹn với Tr. buổi trưa, hai đứa không ngồi cafe nữa mà ra hồ ngồi.Tr. mới đi công tác về, trông mặt cũ quá rồi mặc dù mới hơn hai tháng không gặp

. Hỏi han cuộc sống, công việc... Chẳng có gì mới. Quá quen nhau rồi nên có thể nói những chuyện chẳng bao giờ nói với người khác, không thấy ngượng gì cả. Tình bạn của hai đứa cũng đã trải qua hơn mười năm rồi, trong đó có gần 5 năm yêu nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ là bạn. Đấy là mình cũng rất cố gắng để có thể biến một tình yêu thành một tình bạn như thế. Không muốn mất đi một tình bạn đẹp...

Buổi chiều đi qua công viên Thống Nhất thấy có Tuần lễ Văn hoá Cafe liền lượn vào xem. Đi lang thang nhìn ngắm, uống thử cafe, hít hà cái hương vị đặc biệt của nó và ngồi nhìn dòng người đi qua trước mặt. Lại nhớ lúc trước hay đi các cuộc hội chợ triển lãm với anh nhưng bây giờ thì có lẽ chẳng bao giờ đi cùng với nhau kiểu như thế nữa. Bây giờ anh đã có " vợ yêu" cũng như Tr. đã có " bà xã" của mình rồi
. Chẳng hiểu nghĩ sao lại rút điện thoại ra nhắn cho anh một cái tin nhưng không thấy anh trả lời. Rồi cũng sẽ quen đi thôi mà. Nếu như để quên anh đi mà không được đi qua những con đường hai đứa đã từng qua và không nghe một bản nhạc nào đó thì có lẽ chỉ ở trong nhà thôi vì chẳng có con đường nào hai đứa chưa từng qua, không có chốn nào tôi đến mà không từng có anh đi cùng...

Sáng chủ nhật, cứ nghe đi nghe lại mãi bài hát " Tình yêu nào phải trò chơi". Tôi thích bài hát này và tôi nhớ người hay hát cho tôi nghe khi trước, người đã ở bên tôi những lúc khó khăn và đau khổ nhất nhưng lại lìa xa tôi khi sóng gió lắng dịu. Có trách giận gì đâu vì đó " chỉ là thoáng qua bao đam mê đến bên đời", đối với cả tôi và người ấy. Dù sao thì cũng cảm ơn người ấy rất nhiều vì đã là chỗ dựa tinh thần của tôi trong những lúc sa sút nhất và người ấy đã giúp tôi có niềm tin vào cuộc sống nhiều lắm. Tôi đã thấy thật là may mắn vì đã từng có người ấy trong một khoảng khắc cuộc đời và người ấy, lần cuối cùng gặp nhau đã nói " Cảm ơn". Tôi hỏi " Vì cái gì?". Người ấy đáp " Vì tất cả và vì H. đã từng tồn tại trong cuộc đời tôi".

Có thể ai đó cho rằng tôi đa sự và đa tình. Cũng không trách được vì sự thực là như thế. Nhưng nếu cuộc đời không có những khoảng khắc yêu thương ai đó, không có những vui buồn trong tình yêu thì cuộc đời thật đáng chán và khô khan biết bao nhiêu. Dù cho những cuộc tình đó không có một kết thúc có hậu thì điều quan trọng nhất là nó vẫn để lại chút dư vị đẹp đẽ trong lòng mình, như một thanh âm còn ngân mãi khi bản nhạc đã kết thúc lâu rồi...