Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2007

Vô đề

Tôi rất thích cuộc sống bình tĩnh ở các thành phố nhỏ hoặc các thị xã mà tôi đã đi qua trong những chuyến lang thang của mình. Ở những nơi đó đường phố thường vắng hoe ngay cả lúc vào giữa giờ tan tầm. Có đôi khi tôi cố tình ra đường vào buổi trưa hoặc buổi chiều nhưng cuối cùng thì cũng chỉ thấy lơ thơ vài chiếc xe đang chậm rãi đi trên những con phố mới rộng thênh thang và rất sạch sẽ. Dường như người dân ở nơi ấy chẳng bao giờ biết đến sự vội vã là gì…

H. nói với tôi rằng cậu ấy muốn là người đàn ông thứ năm trong trái tim tôi. Tại sao là người thứ năm thì lại phải giải thích một chút. Bởi vì trước khi gặp H., cậu đã hỏi tôi đang yêu ai chưa. Tôi nói đùa với cậu ấy rằng tôi có bốn người đàn ông để yêu thương. Và cậu ấy nói rất nghiêm chỉnh là hãy cho cậu ấy một phần năm trong trái tim tôi.

Tại sao những người đàn ông tôi gặp đều chỉ muốn có một phần trong trái tim tôi mà không phải là tất cả? Tôi nhớ đến em L. ngày trước. L. cũng đã từng xin tôi cho em một phần trong trái tim tôi, chỉ một phần thôi mà không dám xin nhiều. Em sẵn sàng chia sẻ tình yêu của tôi với một người khác mà không đòi hỏi gì hơn. Tôi đã từ chối không chút hối tiếc. Tình yêu làm sao mà chia sẻ được. Tại sao em không đòi hơn? Và H. cũng vậy, sao H. không đòi hơn như thế? Vì nếu chỉ là một phần trong trái tim tôi thì chắc chắn sẽ có lúc tôi quên mất phần trái tim đó. Có thể là tôi cũng sẽ vĩnh viễn quên khuấy một góc trái tim nào đó bởi vì tôi vốn là một kẻ vô tâm và lạnh lùng.

Không tồn tại một tình bạn đơn thuần giữa một người phụ nữ và một người đàn ông đâu nhỉ vì khi tôi đề nghị chỉ là bạn thì H. đã từ bỏ tôi, cũng như em L. đã từng rời xa tôi vài năm trước đây. Hoá ra mọi người cũng chẳng phải chỉ muốn có một góc nhỏ trong trái tim tôi như mọi người nói…

Tôi yêu cuộc sống bình lặng ở những thành phố nhỏ nhưng tôi không thể xa rời cuộc sống nhộn nhịp ở những thành phố lớn. Nếu như một ngày nào đó phải sống ở một nơi quá yên tĩnh như vậy chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ nguôi thương nhớ sự náo nhiệt của một thành phố lớn. Cho nên tôi đã lựa chọn cuộc sống ồn ào dù rằng một góc nào đó trong trái tim tôi vẫn dành cho những nơi xa xôi ấy…

Một bài hát

You’ll see

- Madona -

You think that I can't live without your love
You'll see,
You think I can't go on another day.
You think I have nothing
Without you by my side,
You'll see
Somehow, some way

You think that I can never laugh again
You'll see,
You think that you destroyed my faith in love.
You think after all you've done
I'll never find my way back home,
You'll see
Somehow, someday

Chorus:

All by myself
I don't need anyone at all
I know I'll survive
I know I'll stay alive,
All on my own
I don't need anyone this time
It will be mine
No one can take it from me
You'll see

You think that you are strong, but you are weak
You'll see,
It takes more strength to cry, admit defeat.
I have truth on my side,
You only have deceit
You'll see, somehow, someday

Chorus2:

All by myself
I don't need anyone at all
I know I'll survive
I know I'll stay alive,
I'll stand on my own
I won't need anyone this time
It will be mine
No one can take it from me
You'll see

You'll see, you'll see
You'll see, mmmm, mmmm

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2007

Hồi sinh

Cố để không phải buồn vì một chuyện gì, vì một ai nữa nhưng vẫn thấy buồn. Có lẽ mọi người nói đúng và tôi sai rồi.

Nhớ lại những sự việc trong quá khứ để lấy lại tinh thần tiếp tục vui với cuộc đời. Đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra với tôi, những niềm vui, những nỗi buồn, những nỗi đắng cay, những tuyệt vọng… Nhưng cuối cùng thì mình đều vượt qua được cả. Tự mình vượt qua chứ không phải nhờ đến người khác. Rồi tất cả mọi chuyện đều sẽ qua đi thôi.

Sẽ không bao giờ để ai hay bất cứ cái gì làm ảnh hưởng đến cuộc đời mình nữa. Mà sau này nếu có việc đó xảy ra thì sẽ ngay lập tức bị delete ra khỏi bộ nhớ của mình. Cuộc sống của tôi chỉ thuộc về riêng bản thân tôi mà thôi và từ bây giờ sẽ không ai có thể xâm phạm vào nó được. Sẽ không ai có thể làm tôi buồn hay thất vọng được nữa. Sẽ luôn luôn mỉm cười và mỉm cười trước tất cả mọi chuyện vui cũng như không vui trong cuộc đời. Sẽ không bao giờ cho phép mình được buồn nữa. Sẽ không bao giờ kỳ vọng vào ai đó nữa. Bất kỳ người đó là ai. Sẽ không yêu ai nữa. Bất kể người đó là ai.

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao người ta nói tự mình làm chủ cuộc sống của mình sẽ được hạnh phúc. Và tôi sẽ hạnh phúc.

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2007

Principles of my life

1. Không bao giờ nhạo báng ước mơ của người khác.

2. Không lãng phí thời gian.

3. Cân nhắc khi nói đùa.

4. Ra khỏi giường nghĩ rằng trên đời có người yêu mình.

5. Buồn phải biết lúc dừng.

6. Dũng cảm và nghĩ trời luôn giúp mình.

7. Tin tưởng vào những tình cảm chân thành.

8. Mỉm cười với mọi người.

9. Không bao giờ dồn ai tới chân tường.

10. Thương yêu tất cả mọi người nhưng không yêu " một người đàn ông" nào nữa.

Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2007

Nhìn chiều rơi

Những buổi chiều muộn ở một nơi không phải nhà mình thường làm tôi buồn đến nôn nao. Chiều nay tôi gặp lại cái cảm giác ngỡ đã quên mất từ lâu rồi. Cảm giác bơ vơ mỗi khi bóng chiều chuyển dần sang bóng tối mà mình vẫn còn đang lang thang ở đâu đó trên đường. Hồi sinh viên tôi hay thấy bất an lúc chiều đến không được về chỗ trọ vì một lý do nào đấy. Đôi khi, ngay cả lúc đang ở chỗ trọ tôi vẫn có cảm giác cô độc của một người trẻ sống xa gia đình. Nhưng rồi quen dần với sự cô độc và quen với tất cả mọi cảm giác khác trên đời. Thế mà tự dưng chiều nay lại thấy buồn da diết mặc dù tôi đang ngồi đây, ngồi ở một chỗ ngồi quen thuộc.

Bao nhiêu lần lang thang ở những vùng đất xa lạ, buổi chiều tà ngồi uống nước ở một quán cóc ven đường nhìn hoàng hôn buông, dấy lên trong lòng nỗi buồn của kẻ tha phương. Có những chiều mùa đông vẫn còn rong ruổi trên xe máy tìm một chỗ nghỉ chân, mệt mỏi rã rời và cô đơn vô hạn. Những đêm ngồi trên tàu hoặc trên ô tô trong cuộc hành trình dài, nhìn sang hai bên đường chỉ thấy bóng đen hoặc đôi khi thấy le lói một ánh sáng điện hắt ra từ ngôi nhà nào đó. Cố gắng để không trào nước mắt vì thương mình.

Nhưng đá cũng có lúc phải tan chảy. Khi ngoảnh mặt nhìn thấy đằng sau lưng mình không có ai. Nhìn sang bên cạnh không có ai. Đằng trước là con đường dài hun hút chưa biết điểm dừng. Người đi cùng tôi trong những cuộc hành trình xa ngái ấy giờ đã ở quá xa tôi rồi.

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2007

Cho một hạnh phúc đã mất

Tôi rất yêu một bài hát của Đoàn Chuẩn - Từ Linh có mấy câu mở đầu như thế này: “ Cành hoa tim tím bé xinh xinh báo xuân nồng. Rừng đào phong kín cánh mong manh hé hoa lòng. Hà Nội chờ đón tết, vắng bóng người đi, liễu rủ mà chi…” Mỗi khi nhớ đến bài hát đó, tôi thường mường tượng ra phố cổ Hà Nội những ngày cuối năm rộn ràng chuẩn bị đón tết. Những đôi trai gái tay trong tay đi dạo quanh bờ hồ. Những chùm đèn màu sáng lấp lánh, những hoa, những cây quất cành đào, những niềm vui tưng bừng… Nhưng mỗi khi nhớ đến bài hát đó cũng thấy chạnh lòng một nỗi buồn. Nỗi buồn vì đã để một điều gì đó tuột khỏi vòng tay của mình. Đôi khi trong cuộc đời có những thứ vụt bay đi mất mà không bao giờ quay trở lại nữa, như cánh chim bay vút vào không trung không hề để lại chút dấu vết gì. Như một niềm hạnh phúc nhỏ bé và giản dị đã tan biến vào hư không.

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2007

Refresh lại mình

Khi mà mình đã cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống

Khi cuộc sống đã đi vào bế tắc mà không có hướng giải quyết

Khi trong một thời gian dài cuộc sống không có gì thay đổi, không có sự phát triển

Khi mình bị mất phương hướng, không biết con đường trước mắt sẽ đi đâu về đâu

Khi cuộc sống trở nên chán chường tới mức không chịu nổi

Khi mọi sự xảy ra không theo kế hoạch của mình…

Đó là thời điểm cần refresh lại cuộc sống của mình. Hãy ngồi xuống và thu xếp lại kế hoạch cuộc đời. Hãy vạch ra một con đường để tiếp tục tiến bước. Một con đường đúng và gặt hái thành công.

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2007

Nhớ một người

Nhớ một người có phải là yêu một người không, hay chỉ là “ tình thương mến thương” như người ta vẫn nói? Ừ, cũng không biết là như thế nào, chỉ biết là mỗi khi ở gần người ấy ta thấy vui, thấy ấm áp trong lòng, khi người ấy đi xa thì ta thấy nhớ thương không nguôi. Nỗi nhớ ấy không mạnh mẽ cồn cào mà chỉ lặng lẽ lan toả trong lòng ta, cứ lan toả và lan toả mãi. Mỗi ngày qua, nỗi nhớ đó không chịu mất đi mà cứ âm thầm dai dẳng theo ta trong mỗi công việc ta làm hàng ngày, trong mỗi suy nghĩ của ta, trong từng giấc ngủ mỗi đêm của ta. Ta cũng không hiểu tại sao ta lại nhớ một người đến như thế dù rằng mới trước đó thôi người đó không có nghĩa lý gì đối với ta cả. Thật lạ lùng phải không?