Thứ Hai, 26 tháng 11, 2007

Nắng hồng sau cơn mưa


Sau trận mưa kéo dài cả tuần lễ, buổi trưa nắng đã hửng lên. Ngoài vườn, những tia nắng yếu ớt đầu tiên xuyên qua đám lá cây rậm rạp tạo thành những đốm tròn trên đất. Những chiếc lá xanh non còn ướt đẫm nước mưa đang dần khô dưới ánh nắng mặt trời. Rồi bỗng dưng như có phép lạ, nắng bừng lên rạng rỡ và chói chang cứ như thể muốn lấy lại vị thế của mình sau những ngày dài vắng mặt.



Những ngày nắng sau cơn mưa, tôi thường ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh. Vài đám mây trắng mềm mại đứng im lìm khi không có những cơn gió thổi qua. Trời xanh và trong vắt như mới được gột rửa khỏi những ưu phiền. Tôi thường nghĩ đằng sau những đám mây kia là linh hồn của những người đã khuất, đang nhìn xuống tôi với ánh mắt tư lự và buồn rầu.



Ngồi trong ánh sáng lấp lánh của một chiều nắng đẹp, tôi ngỡ như nỗi buồn của những ngày trời mưa sẽ tan đi nhưng thật lạ, nỗi buồn man mác cứ luẩn quất trong những góc sâu thẳm nhất của tâm hồn. Một tiếng kêu lạc loài của con chim lạc bầy trong chiều nắng gợi cho tôi nỗi sầu thương hơn tất cả nỗi buồn của những ngày mưa cộng lại.