Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

Đông...

Sáng nay, lần đầu tiên kể từ đầu mùa đông mới cảm nhận được cái lạnh thật sự của ngọn gió đông. Phóng xe ào ào trên đường, chỉ thấy gió lạnh mơn man hai bên má, nơi duy nhất trên người không được bịt kín bởi quần áo, mũ mão, găng tất... Giữa mùa đông rồi mới thực sự thấy đông, bầu trời trong trẻo, không có nắng nhưng không hề u ám, gió lạnh nhưng nhiệt độ không quá thấp và thời tiết dễ chịu chứ không quá hanh khô. Tiết trời như thế này thường khiến con người ta có cảm giác vui vẻ, yêu đời và lãng mạn ( ặc ặc...). Tự dưng thấy vui trong lòng mà không hiểu vì nỗi gì. Trên người chỉ là bộ quần áo gió, cái lạnh vẫn quanh quẩn xung quanh nhưng không phải là cái lạnh buốt giá, rét mướt ngấm sâu vào tận trong cơ thể. Cơ thể con người quả là cỗ máy tuyệt vời nhất của tạo hóa, một cỗ máy có cảm xúc và một cỗ máy có thể tự tỏa nhiệt để chống chọi lại cái lạnh của tự nhiên...


Chiều tối qua, khi cơn gió mùa đông bắc vừa tràn về, đã thấy lòng xôn xao những cảm xúc vui tươi khó tả. Lãng mạn à? Ừ thì lãng mạn có sao không? Chạy xe qua cầu Chương Dương, thấy sông Hồng cạn nước trơ ra những trảng cát dài khô khốc cũng thấy nao nao. Cả cái doi cát giữa dòng nước đang lộ dần ra từng ngày cũng có thể khiến tâm hồn xao xuyến và nếu mình làm được thơ thì " chết với bà " đấy. Nhưng khốn nỗi mình lại chẳng biết làm thơ nên chỉ biết nhìn ngắm vậy thôi.


Buổi tối chui vào Seventeen Saloon ngồi uống cocktail và xem ca nhạc, nghe tiếng nhạc đập thình thình chát chúa để không phải nói chuyện với ai và đầu óc chẳng phải suy nghĩ điều gì. Xem mấy em phục vụ hở rốn hở lưng ở đó uốn éo nhảy nhót, lắc hông lắc ngực, em như con cá mắm nhảy bên em như heo mập, em tóc dài nhảy bên em tóc xoăn, em chân cong nhảy bên em chân ngắn, nói chung cứ gọi là lung tung phèng cả lên. Mà cũng vui, nếu mình mà trẻ hơn vài tuổi chắc cũng ra lắc mông lắc eo với em ấy cho lê tê phê đấy nhưng mình già rồi nên đành chỉ ngồi một chỗ nhún nhảy vậy. Ặc ặc... Ở đâu cũng thế, nghề dịch vụ thì phải chiều khách, còn các em phục vụ, nhất là phục vụ ở quán bar thì cứ phải cười như bị chập mạch suốt dù trong lòng nhiều lúc chắc chả vui vẻ gì. Quay sang người ngồi bên cạnh bảo: " Khi nào anh buồn mà không có cạ nào thì ra đây ngồi, các em kia sẽ làm cho anh vui được trong giây lát đó". Đối phương trả lời tỉnh queo: " Khi nào anh run out of feeling thì mấy em đấy mới có thể làm anh vui được". Híc híc... Các bác zai thì cứ lắm chuyện chứ, gái nào mà chẳng là gái, miễn là có thể làm các bác nhếch mép mỉm nụ cười sầu thảm là được rồi. Đàn ông thường cho rằng cái tôi của mình là to nhất thế gian, nên gái nào khi nói chuyện biết làm cho cái tôi đó càng lồ lộ ra, càng được khẳng định thì gái đó thành công rồi đấy. Mà các em ở những nơi chốn này tuy học hành ít nhưng có lẽ trình độ nói chuyện với đàn ông lại cao hơn hẳn các chị nhiều chữ đến vài lần. Nói chuyện với các em ấy zai sẽ thấy cái tôi của mình được vuốt ve, chiều chuộng, đề cao, tôn trọng... làm sao. Cho nên chớ có ngạc nhiên khi tại sao ở những nơi này lại lắm zai đi một mình cô độc đến vậy... Híc híc...


Oái, đang nói chuyện mùa đông lại nhảy sang chuyện đàn ông đàn bà là thế quái nào nhỉ. Mà cũng phải thôi, đời tóm lại thì cũng chỉ có mỗi chuyện đàn ông đàn bà là đáng để nói, còn những chuyện khác chả đáng giá mấy, nhỉ. He he... Bà con thông cảm hôm nay tâm trạng hơi vui nên nói nhảm chút.

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008

Bình yên một thoáng cho tim mềm!!!

Cách đây mấy hôm, một người bạn thân từ ngày nhỏ nói với tôi rằng " Độ này đọc những entry của H. thấy buồn quá." Tôi kêu lên " Thật vậy sao? " Đôi khi mình buồn mà mình cũng không ý thức được rằng mình đang buồn. Nỗi buồn đó không có tên mà dường như rất mơ hồ và hơi hơi trừu tượng thì phải. Có anh bạn vong niên, một người lớn hơn tôi khá nhiều tuổi và rất bận rộn nhưng mỗi lần gọi điện cho tôi vẫn thường nói: "Anh thích nói chuyện với H bởi vì lúc nào em cũng vui vẻ và rất lạc quan khiến cho anh cảm thấy mình như trẻ ra đến cả chục tuổi." ... Cuộc đời đôi khi cũng dở hơi ra phết, khi người ta nói và viết lại là hai việc hoàn toàn khác nhau đến thế. Ngoài đời, chả mấy khi mọi người thấy tôi thiếu vắng nụ cười trên môi. Nhưng khi tôi viết ra những dòng chữ lại thành ra một nỗi buồn triền miên rơi rụng như vậy đấy. Thế nên cũng đã có người chép miệng nói: " Ô, hóa ra nhìn vậy mà không phải vậy!" Mà cũng chẳng biết họ nói đến vế nào nữa. Nỗi buồn hay niềm vui? Tôi đang buồn hay đang vui? Thực ra thì chẳng cái gì sai và cũng không có gì đúng, bởi vì tôi mãi chỉ tìm kiếm một điều duy nhất trong cuộc đời, đó là SỰ BÌNH YÊN.

Sự bình yên, có thể nó mang một chút buồn dịu nhẹ nhưng cũng có thể đó là một thời khắc vui sướng trong đời. Có thể đó là một sự trung tính, nghĩa là một trạng thái cân bằng không buồn nhưng cũng không quá vui, chỉ là một sự thanh thản và bằng an, tĩnh lặng và yên bình. Hình như tôi tìm kiếm một sự cân bằng. Có lần tôi đọc được ở đâu đó nói rằng, bình yên chính là hạnh phúc hay hạnh phúc chính là bình yên, thấy như mình tìm ra được định nghĩa niềm hạnh phúc của riêng mình vậy. Nhưng tôi đâu thích một bình yên vốn có, một bình yên đến phẳng lặng nhàm chán, tôi thích ngắm bầu trời bình yên sau cơn bão, tôi thích ngắm mặt biển thanh bình sau mỗi đợt sóng trào. Cuộc đời cũng giống như những con sóng, là động nhưng luôn luôn tìm kiếm một chút tĩnh và sẽ gần như là tĩnh lặng trong đêm. Hay cuộc đời giống như bầu trời, có lúc bị che phủ bởi mây đen nhưng rồi sẽ lại trong lành và xanh thẳm. Phải trải qua những ngày mưa bão mới hiểu thấu giá trị của một ngày tạnh ráo, nắng về hây hẩy hong khô cả bầu trời ảm đạm. Phải có cái động thì cái tĩnh, cái yên bình mới được nổi bật lên và mới đáng được khao khát kiếm tìm đến thế.

Bình yên, nó không chỉ đến khi ta nghĩ đến một điều gì đó, khi ta nghĩ đến một ai đó, khi ta vừa trải qua một điều gì đó... mà dường như nó đến từ trong lòng ta. Cũng giống như hạnh phúc, đừng tìm kiếm sự bình yên ở bên ngoài bản thân ta bởi vì đến một ngày nào đó tất cả những yếu tố bên ngoài ta sẽ lần lượt ra đi hoặc sẽ bị ta bỏ rơi và chỉ còn một mình ta ở lại. Vậy thì điều quan trọng là hãy đi tìm sự bình yên trong chính tâm hồn mình, sự bình yên trong tâm hồn ta sẽ lan tỏa ra khiến cho xung quanh ta tràn ngập một cảm giác an lành. Khi ta cảm thấy bình yên trong tâm hồn có nghĩa đó là sự bình yên thật sự, sự bình yên vĩnh hằng. Và đó là hạnh phúc...

Đối với tôi, những cảm xúc buồn hay vui chỉ là những cảm xúc nhất thời trong cuộc đời bởi vì sau mỗi niềm vui hay nỗi buồn tôi đều tìm được những khoảnh khắc thật sự bình yên trong tâm hồn mình. Và với tôi, điều đó mới thật sự là vô giá!

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

Nhật ký một cô gái - Phần cuối (St)

Anh số 4



Mình không nhớ được tại sao mình và anh lại có nick của nhau, ko nhớ đã chat làm quen nhau như thế nào, chỉ biết rằng có nick anh trong list YM, nhớ đã từng chat vu vơ, rồi một thời gian không chat nữa....... Rồi một hôm tự nhiên anh nhảy vào: " Chào em! Lâu lắm rồi ko gặp, em có khoẻ không?". Thế là tự nhiên anh với cái nick của anh được mặc định là một người bạn chat từ lâu thân thiết nay mới gặp lại (!?). Và cũng tự nhiên nó nảy sinh ra vấn đề là chat với nhau lâu rồi mà chưa biết mặt nhau thì thật là bất công. Hệ quả tất yếu là anh mời mình đi uống cafe.


Địa điểm nhanh chóng đc thống nhất: 39 Hàng Hành; giờ giấc cũng ko phải là vấn đề nan giải: 11h 30 ( giờ này thì dù đi học hay đi làm cũng đc nghỉ để ăn trưa ). Trong đầu mình đã hình dung ra cảnh hẹn hò với một cuộc uống nước thật chớp nhoáng, xong, thấy chả còn gì uống anh sẽ bảo " Thôi đằng nào cũng đến bữa rồi em đi ăn trưa với anh nhé " (he he). Mình vốn mơ mộng và lãng mạn mà, công nhận không?


Quay trở lại vấn đề, vậy vấn đề là vấn đề gì vậy?


Mình không biết mặt anh, anh cũng chưa từng thấy mặt mình. Mình đề nghị anh cho vài dấu hiệu nhận dạng. Anh tả " Dáng anh vừa phải, ko béo cũng ko gày, không anh không cao lắm, nhưng cũng ko hề lùn đâu em....... Tóc anh cắt ngắn, ấy không....không phải kiểu đầu đinh đâu em nhé, uhm.....là đầu gì thì anh cũng chả biết nữa, anh mỗi lần cắt tóc cứ ra hàng bảo là cắt cho tôi ngắn đi 5 phân/ 10 phân/ 15 phân......thế là xong người ta cứ thế cắt thôi. Mặt anh khá cân đối, mắt một mí, nhưng ko híp đâu, mắt khá to đấy. Hừm......ngoài ra thì rất tiếc là anh chẳng có nốt ruồi nào trên mặt cả ".


Công nhận là tiếc, vì nếu anh có nốt ruồi trên mặt, cũng ko cần to lắm chỉ cần đường kính khoảng 20 pixels () có lẽ sẽ dễ nhận ra hơn là cầm cái bản tự hoạ chân dung anh vừa miêu tả đi từng bàn trong quán để đối chiếu. Mình mới bảo là thế thì khó nhận biết quá và hỏi anh " Anh mặc áo màu gì vậy?". Anh vui vẻ trả lời " A, anh khoác cái ba lô màu xanh đen và tay sẽ cầm cuộn giấy ".


Vậy là có đặc điểm nhận dạng rồi, mình sẽ dễ dàng nhận ra anh thôi. Nghĩ vậy nên mình thôi ko hỏi anh nữa và cũng quên không thắc mắc là sao mình hỏi anh mặc áo màu gì anh lại trả lời là anh khoác ba lô màu xanh đen. Nhưng mình vẫn băn khoăn lắm. Băn khoăn cái gì thì mình vẫn chưa nghĩ ra, mơ hồ cảm giác vậy thôi.


Đã đến Hàng Hành, xem nào số nhà 39. Xin thưa là có đến 4 số nhà 39: 39a, 39b, 39c, 39d đều là café hết. Mình bắt đầu hơi lo lắng một chút, đứng tần ngần nhìn, và rồi thì là cảm giác bực tức. Hay anh định chơi khăm mình, hay anh định đánh đố mình, hay anh muốn chơi trò đuổi bắt trốn tìm để tạo cảm giác. Nếu đúng thế, mà lại ngay trong lần hẹn đầu tiên thì quả là một cảm giác mạnh, mạnh quá điiiiiiiiiiii........... Mình cũng thích phiêu lưu thật đấy nhưng mình lại cũng rất lười. Vào từng quán để tìm anh ư? Khồng khồng khồng........ Mình quyết định bỏ về. Cứ như thể anh ở một nơi khác nhưng đọc được hết suy nghĩ của mình nên là chưa kịp về thì điện thoại reo " Em à, anh quên không dặn em là ngồi ở quán 3 tầng ngoài cùng nhé, em lên tầng 2 ngồi nhé, anh đang ở trường, anh sẽ qua đó luôn đây ".


Quán đầu tiên chỉ có một tầng, quán thứ 2 có 2 tầng và một gác lửng, quán thứ 3 có 2 tầng nhưng chỉ ngồi được ở tầng 1, đây rồi, quán thứ 4, 3 tầng và có máy lạnh he he ...... Chọn một chỗ có view nhìn ra cửa sổ, tán cây xanh xoè xuống lưng chừng ô cửa, mình chống cằm nghĩ ngợi rồi chợt bật cười. Mình đã biết lúc nãy mình băn khoăn cái gì rồi. Này nhé, anh bảo anh đeo ba lô xanh đen và tay sẽ cầm cuộn giấy. Này nhé, không ai vào quán cafe hay bất kì quán gì khác mà tay lại cầm cuộn giấy vệ sinh, công nhận không? Thật kì quặc, tại sao anh lại cầm trên tay một cuộn giấy vệ sinh nhỉ, làm thế thì chắc chắn mình sẽ nhận ra anh ngay nhưng anh không sợ bị mọi người chú ý và xì xào xì xào hay sao ? ( hay có khi đó lại là cá tính của anh thì sao? ). Ah không, anh không nói là cuộn giáy vệ sinh, anh chỉ bảo là cuộn giấy thôi. Nhưng ở nhà mình nhé, nếu mẹ nói vọng ra từ nhà tắm ( hoặc là từ đâu cũng thế ) " Anh ơi, lấy cho em cuộn giấy" thì mình và bố mình đều hiểu là cuộn giấy vệ sinh, cứ nói cuộn giấy là mọi người thường hiểu như vậy, nếu là giấy viết thì người ta sẽ nói là tờ giấy hoặc tập giấy, hoặc quyển vở, công nhận không? Hay vì tiện đường đi đến đây anh phải ghé cửa hàng tạp hoá mua giấy vệ sinh vì gia đình anh mới hết giấy chăng ???


12h kém 12 phút rồi, quá giờ hẹn 18 phút rồi, mình bắt đầu sốt ruột. Anh lại không mang mobile, chả biết liên lạc thế nào, chả biết anh có định đến không. Tính mình có đặc điểm rất xấu là hay lề mề trễ hẹn với mọi người nhưng đến lượt bản thân thì lại không thể kiên nhẫn chờ đợi lại. Một lần nữa quyết định đi về. Loẹt quẹt ở lưng chừng cầu thang thì đập vào mắt mình một bóng người hớt hải chạy vào ở cửa chính......... Tóc ngắn, tương đối hơi hơi đinh, người tầm thước ( ố ồ...); mặc áo phông đen, đeo ba lô màu xanh đen ( trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii ); tay phải cầm một cái cục gậy dài khoảng 1m màu trắng, nhìn gần và kĩ hơn thì à ra là cuộn giấy vẽ ( á á á áaaaaaaaaaaaaa), đúng rồi, nhớ rồi nhớ rồi......hồi trước anh từng giới thiệu là anh học Kiến trúc. Thế đấy, dân trong ngành nên chỉ cần nói cuộn giấy là hiểu ám chỉ bản vẽ được cuộn lại (cuộn giấy vẽ), khổ nỗi sang đến lỗ tai kẻ ngoại đạo như mình nó lại được hình dung thành cuộn giấy vệ sinh ( he he he ). Không hiểu sao không thể nghĩ ra cái ý tưởng nó là cuộn giấy vẽ mà cứ nhất định chỉ nghĩ được là nó là cuộn giấy vệ sinh nhỉ, mặc dù mình không hề bị ám ảnh cụm từ đó do có vấn đề về đường tiêu hoá đâu nhé. Không hề !!!


Khi mình và anh chỉ còn cách nhau 1m, khoảnh khắc chạm mặt nhau là 1s, 0.5s đầu mình định giơ tay ra hiệu làm quen, nhưng 0.5s sau mình không nhấc tay lên nổi. Hừm, nói thế nào nhỉ, mình không phải là người chỉ chuộng hình thức lắm đâu, thật đấy,nhưng mà nói thế nào nhỉ, khuôn mặt anh là một bất ngờ lớn trong năm, nói thế nào nhỉ,....... thế này nhé, anh rất rất hơi hơi không được đẹp (?!). Giống kiểu vẻ đẹp xã hội đen của ca sĩ Tô Minh Thắng í. Bạn có biết ca sĩ Tô Minh Thắng không? Có lần xem anh Thắng hát bài Radio buồn trên ti vi, mẹ mình bảo là " Ôi sao thằng bé này giống thằng Vinh bảo kê quán karaokê đầu ngõ thế nhỉ ". Đấy, ngoại hình sinh ra như để làm nghề bảo kê nhưng mà Thắng lại trở thành 1 ca sĩ, anh cũng thế, ngoại hình tưởng hợp nhất với nghề bảo kê rồi nhưng anh lại là sinh viên Kiến trúc. Đừng đánh giá năng lực qua ngoại hình, công nhận không ?


Nhưng muộn mất dzồi, mình và anh đã đi qua nhau mà không kịp chớp mắt dzồi, mình đã xuống tầng trệt còn anh đã đẩy của vào tầng 2 mất dzồi. Lòng cảm thấy ăn năn day dứt một chút nhưng lại tự an ủi rằng: liệu mình có thể nói được gì không khi đối diện anh? Mình có uống cốc nước ngon lành được không? Liệu bất ngờ nhìn vào mặt nhau thật gợi cảm mình có nhoẻn cười được không hay là nở một nụ cười méo mó? Nếu gặp một thời gian, quen mắt và hợp tính có lẽ mình sẽ thấy anh đáng iêu hơn. Còn bây giờ, cô bé yếu đuối mong manh chưa đủ dũng cảm để quay lại chạy lên tầng 2 lại gần anh mà thốt lên rằng " Anh ơi, em đây nè ". Vớ vẩn anh trợn mắt lên cầm cuộn giấy phang cho 1 cái vào đầu mà rằng " Lanh cha lanh chanh, ai quen biết cô, em đây là em nào hử? hử hử hử". Nghĩ thôi đã rùng cả mình, mình phi như bay về nhà.


Tối, anh online xin lỗi kêu là có việc phải họp với thầy hướng dẫn nên đến muộn, ngồi chờ mãi ko thấy em nên đoán chắc em chờ lâu đã bỏ vể trước. Mình hỏi mấy giờ anh đến. Anh bảo khoảng 12h kém 10 ( 12h kém 12 mình đi về, vậy kẻ mình gặp ở cầu thang có phải là anh không nhỉ? hay là mình vừa đi khỏi thì anh mới đến ). Mình lại hỏi anh mặc áo màu gì. Anh bảo màu đen tím than ( ơ, đen tím than chứ không phải đen tuyền. Liệu kẻ đó có đúng là anh ko nhỉ? Liệu anh có phải chính là kẻ đó không hay là anh đến đó khi mình vừa đi khỏi xong ). Mình lại hỏi anh lúc đến có gặp ai ở cầu thang không. Anh nghĩ một lúc nhanh rồi bảo không ( vậy rốt cục " kẻ bảo kê" đó có phải là anh không? Nếu là anh thì anh phải nhớ là đã gặp mình ở cầu thang chứ. Nhưng có thể anh chính là kẻ đó nhưng anh vội nên ko để ý, không không .... mình cũng to con lắm cơ mà..... hoặc là anh chính là kẻ đó, anh có đụng độ mình nhưng thấy mình hỏi vậy nên sinh nghi và hình dung lại xem trông mình thế nào và nghĩ lại nên trả lời là không (he he).....ah, hoặc có thể anh không phải kẻ đó, anh đến muộn......hay là anh không phải kẻ đó nhưng anh có nhìn thấy kẻ đó vì anh ngồi rình gần đó........bla bla bla


Rốt cục mình và anh đã chạm mặt nhau chưa hay chỉ là ngộ nhận? Người con trai mang gương mặt của nhân viên bảo kê xã hội đen có phải chính anh hay chỉ là sự hiểu lầm do trùng hợp ngẫu nhiên?


Câu trả lời là: Có trời mới biết


Cuộc sống đôi khi đem đến nhiều bất ngờ và nhiều bí ẩn, công nhận không ?


Hết


(St)

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2008

Nhật ký một cô gái - Phần III (St)

Anh số 3 :



Anh sinh năm 78, học Kinh tế, đang làm về xuất nhập khẩu, trông ngoại hình hơi lùn mặc dù khá là duyên, trông hơi duyên mặc dù khá là thấp. Hai đứa quen nhau ở công ty Lacave.


Trong các anh thì anh số 3 chắc là kết mình, có tự tin quá không nhỉ? Không, vì anh có lần gọi điện cho mình bảo là " Ngày nào anh cũng muốn làm việc cho nhanh xong để về nhà tắm rửa ăn cơm rồi gọi điện cho em, nghe giọng em nói ( chú ý là phải tắm rửa với ăn cơm xong mới nói chuyện đấy nhé, rất nguyên tắc và điều độ, công nhận không? )
Nhưng mà bạn bè tri kỉ cũng thích nói chuyện với nhau chứ sao, đâu chắc anh đã thích, nhờ nhờ nhờ !!!
Nhưng bạn bè thì không nói với nhau những câu đại loại thế này " Không biết đã có ai nói với em điều này chưa ? Rằng thì là em có đôi mắt rất đẹp." ( he he he ) Rồi lại thế này " Anh rất thích nhìn em cười, em có nụ cười rất là vui tươi " ( hí hí hí ).



Cánh đàn ông nhiều bạn thật là bùn cười, khi tấn công thì dùng những lời khen ngọt phỉnh nịnh, đến khi yêu thì lại kiệm lời nịnh nọt yêu thương. Trong khi đối đãi với phụ nữ phải ngược lại. Giai đoạn cưa cẩm thì đừng có mà nghĩ là mật ngọt chết ruồi, đừng khen nàng nhiều ( không khen càng tốt, chả sao ) vì những lời khen nịnh sẽ làm nàng sinh hư và kiêu kì, ảo giác thái quá về bản thân. Cứ phải dùng hành động mà thể hiện, đôi khi lạnh lùng, đôi khi thờ ờ lảng tránh để nàng phải băn khoăn, phải nghi vấn rồi thì là lo lắng.....vvv . đến khi đã có tình cảm rồi thì đôi lúc lời khen nịnh là mọt liều thuốc an thần để có thể điều trị và quản lí cái sự hung hăng, tọc mạch lắm điều của nàng.....vv



Trở lại chuyện anh số 3, đại khái là theo cảm nhận và nghe giang hồ đồn đại thì anh có vẻ rất kết mình, chắc thế. Nhưng chính thế làm mình lại có vẻ rất ngại anh, chẳng bao giờ nhận lời đi gặp anh một mình, thấy anh từ xa là chỉ muốn đánh bài chuồn.



Cuối tuần, thằng Nam học ở NZ đang kì holiday nên về chơi, cả hội đi ăn uống, xem phim, rồi đi hát karaoke. 5 đứa: mình, thằng Nam, cái Mai, anh M, và Tr. ăn chơi nhảy múa hát hò đc khoảng 2 tiếng thì thằng Nam bảo " Tí nữa bà giả tiền nhé, bữa sau tôi khao bù ", " Cái gì, tôi tưởng ông rủ thì ông phải trả chứ, nên có mang theo nhiều tiền đâu, hỏi cái Mai xem nó có mang ko? ". Tình thế thật là nan giải, hết sức nan giải, chẳng nhẽ lại phải một đứa phóng về nhà lấy tiền. Chợt cái Mai nảy ra một ý kiến " Gọi anh C. của P đến hát rồi anh í trả tiền ". Cả bọn rú lên gật gù tán thưởng. Lũ khốn, đều cáng đến thế là cùng. Nhưng mình cũng chẳng thể trách đc chúng nó, nếu ông C là bạn của cái Mai chẳng hạn thì chắc chắn là mình cũng rú lên đòi ăn chùa ngay vì không phải bạn mình, chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Đời là thế! Sự phản ứng của mình yếu ớt ko địch lại đc 4 cái mồm choe choé kia.



Kế hoạch tác chiến bắt đầu.


Cái Mai gọi điện, " Anh C ạ, vâng, em là Mai bạn của P......dạ, bây giờ anh rỗi không ạ.......à, không có gì cả, em với P buồn quá nên rủ mấy đứa bạn đi hát, nó bảo là không biết anh rảnh không hay là rủ cả anh đi cùng cho vui.......ái ái (<---- mình nhéo nó 2 cái, bịa đặt trắng trợn, mình bảo nó muốn rủ ông í đi hồi nào).....ah ko có gì anh ạ.....thế anh rảnh ạ....vâng.....anh sẽ qua ạ.........anh biết quán Nice ở Trần Quốc Toản không? ....Vâng đúng rồi chỗ cắt ngang phố huế đó anh.....vâng, 15 phút nữa gặp anh ở đó nhé......em chào anh." Cạch!



Cả lũ lại rú lên rồi bắt đầu dọn dẹp, vứt hết vỏ bánh kẹo với cả đồ uống dở xuống gầm bàn, bày biện lại cho gọn gàng sạch sẽ.
Cái Tr ở lại trên phòng, còn cả lũ kéo mình xuống đứng dưới đường để chờ thiên thần hộ mệnh cứu cánh đến. Từ Tràng Thi đến chỗ TQT chỉ 5 phút theo đường chim bay nhưng mà theo đường anh C bay thì đúng 15 phút anh mới có mặt như anh đã nói trước. Vừa thấy mặt thiên thần, mấy con giời chạy ra đon đả dắt xe rồi kéo anh lên phòng, bọn em lên đặt trước phòng rồi, chờ anh mãi......



Chúng nó đặt thần thiên ( í, mình nói nhịu, í mình là thiên thần ) của chúng nó ngồi vào ghế ( à, tất nhiên, ko lẽ ngồi lên bàn ) bày biện đồ ăn rồi gọi nước uống để một đống xung quanh như cúng tế. " Anh uống nước gì, anh ăn cái này , ăn cái kia , ăn cả cái này, ăn cả cái kia nữa......bla bla bla. Chết mất với cái bọn này, thớ lợ...thớ lợ.....và thật thớ lợ.



Mình chẳng nói gì, ngồi im nhìn. Thằng Nam thấy thế gọi ngay " Bà đưa cái list đây cho anh C chọn bài, rồi bà ngồi ghi luôn đi". Anh, dường như nhớ ra sự có mặt của mình, nên nhẹ nhàng nói " Ồ, không, các em chứ chọn bài , cứ hát trước đi, anh ngồi nghe thôi. " He he he, mấy con giời hát suốt 2 h chán chê mê mỏi ra rồi nên chúng đâu có thiết nghe lời anh nói, chúng muốn anh phải tâm phục khẩu phục mà trả tiền, tạo cho anh cảm giác tội lỗi là anh hát nhiều nhất tranh hết phần mọi người.



" Không, chẳng mấy khi đi chơi cùng nhau nên ai cũng phải hát, nghe P bảo anh hát hay lắm, nên anh nhất định phải hát."


Ặc ặc, nghe anh thủ thỉ mấy lời tình tứ mình đã rởn cả da nói chi là đc nghe anh hát. Anh cũng biết điều đó nên là nhướng mắt nhìn mình ngạc nhiên. Mình biết nói gì? biết làm gì? nên là đành nhìn lại anh cười trừ. Khổ cái là mình nghĩ đó là nụ cười trừ chứ anh thì lại cho rằng đó là nụ cười khích lệ, rằng thì là.......anh cứ hát đi anh em muốn nghe anh hát lắm lắm.........chết dở!



Thế là anh í nói thế này " Được rồi, để anh chọn bài. Xem nào, anh nói trước là anh hát không hay lắm đâu. Anh hát không hay nhưng mà anh hát rất có hồn nhé. "



Xin nhắc lại , anh bảo là " ANH HÁT KO HAY NHƯNG MÀ ANH HÁT RẤT CÓ HỒN NHÉ "


Mà công nhận là anh ko hề nói điêu đâu nhé, anh hát có hồn thật, khi nhạc cất lên là anh vào lời luôn, khi bắt đầu vào lời thì anh đã sang nhịp thứ 3. Anh đúng là ko có năng lực về tiết tấu, hát toàn sai nhạc, nhưng buồn cười là anh hát rất nhiệt tình mà không cảm giác đc mình sai nhạc hoặc là anh càng cảm giác mình sai nhạc thì lại càng cố ngân to lên hoặc la dài hơi ra



Cả lũ im thin thít, đứa thì nhìn vô thần vào màn hình, đứa thì bâng khuâng lật từng trang list, đứa thì ngồi hết nhìn anh hát lại sang nhìn mình. Tự nhiên mình mắc cười quá nên phải che miệng cười ( sợ anh nhìn thấy tưởng chê đểu anh hát ). Đáng đời bọn gian ác, nghĩ là chơi đc người mà ko bị xây xước à, muốn đào mỏ nó bây giờ cố mà ngồi nghe thiên thần hát. he he he...



Anh hát say sưa liền lúc 3 bài, lúc nãy viết chọn bài mình đã viết 8 bài cơ, nghĩa là cả lũ còn phải nghe 5 bài nữa mới có thể thay đổi tình thế. Mà anh chọn toàn những bài nhạc vàng nhạc đỏ nên chả ai dám tranh của anh. Phải công nhận khi đc chạm đúng sỏ thích lại đc khích lệ thì ng ta hăng hái nhiệt tình đến không ngờ. Anh thậm chí đứng hẳn lên hát, say sưa say sưa, hát rất có hồn hê hê...



Đến bài thứ 4 màn hình hiện lên bài Hạ Trắng- Trịnh Công Sơn. Mình reo lên.....Ah, em thích bài này, em hát đc bài này. Cả bọn mừng húm như chết đuối ở bể bơi vớ đc phao cứu nạn.......uh, P hát đi, hát bài này đi. Anh đành nhường mic cho mình. Hát xong anh nhận xét " Em hát hay nhỉ nhưng giọng hơi yếu". Rồi màn hình lại hiện lên bài Tình Ca. Anh reo lên " Ah, bài này phải để anh! ". Cả lũ im thin thít. Mình lại tiếc nuối nhường mic cho anh.



Đến bài thứ 6,7 gì đó thì là bài " Lời của gió". Thôi xong, bài này phải song ca. Tất nhiên là mình phải hát với anh rồi. Chẳng nhẽ mình nghĩ là anh sẽ chịu hát với cái Mai hoặc ngựơc lại, cái Mai sẽ muốn hát với anh sao? ( Tr với M thì là một đôi rồi, nên ko tính )



Tèn tén ten..........Trái tim mình hoàn toàn loạn nhịp, thanh quản thì lạc điệu mà bờ môi thì lạc lối. Anh hát nhầm nhạc làm mình cũng nhầm theo. Lúc anh ngân dài quá làm đến lượt mình vào thì phải hớt hơ hớt hải đuổi theo nhạc. Lúc anh kết thúc rất sớm làm sang đến lời của mình mình lại phải ngân nga như vọng cổ. Rồi là đôi lúc say mê quá anh hát luôn sang phần của giọng nữ làm mình phải hát phần giọng nam, nhưng mới hát đc 3,4 từ thì anh lại chợt nhận ra đấy là phần giọng nam nên anh lại song ca cùng mình luôn.Mình thấy anh hát rồi thì thôi dừng lại ko hát nữa nhưng mà đúng lúc đó lại sang phần giọng nữ..........Cứ thế, cứ thế......hát mà đánh đuổi như chơi đấu vật.



Hát một lèo 8 bài rồi thì anh nhường mic lại cho bọn mình. đừng nghĩ là anh sẽ ngồi nghe bọn mình hát. Anh vừa hát vừa uống 2 cốc mơ muối nên là anh phải đi đâu đó. Mình đoán thế, ko chắc là anh có làm cái-việc-mà-ai-cũng-biết-là-việc-gì-ấy không. Chỉ thấy anh đi ra ngoài. Sở dĩ ko chắc là vì nếu đi làm việc đó thì ở mỗi phòng đều có restroom riêng cơ mà. Hay là vì anh i ko biết nên phải đi xuống dưới- cái Mai phỏng đoán. chờ đến 10 ph chưa thấy anh lên cả bọn bắt đầu sốt ruột. Chúng lo cho cái cơ quan bài tiết với đường ruột của anh thì ít mà lo anh chuồn mất ko ai trả tiền thì nhiều hơn ( chắc chắn rồi ). Các con giời rủ nhau ra cầu thang ngó ngó ngó, rình rình rình, trong lòng hồi hộp lo lắng, bất an........



Đang xì xào với nhau thì chợt nghe tiếng chân anh , ló đầu ra ngó thì đúng là anh đang lên......cả bọn sợ quá quay đầu chạy vào phòng, nhưng mà tự dưng cánh cửa chết tiệt mở ko đc, mà anh thì đã xuất hiện ở giữa cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn cả bọn. Thằng Nam nhanh trí cầm điện thoại lên " Dạ vâng, vâng, bọn cháu về ngay bây giờ đây, cháu chào bác. "


"Sao vậy các em? Bố mẹ gọi về à? "
"Dạ vâng, bọn em phải đèo Mai về. Có khi mình nghỉ thôi anh."
" Ừ, cũng phải về rồi, thế bọn em đưa Mai về đi, kẻo muộn để anh đưa P về cho. "
Tạch!
Mình đưa mắt nhìn tụi bạn bằng ánh mắt biết nói, van lơn " Đừng đừng, mọi người đừng để anh í đi cùng em về, làm ơn đi làm ơn đi". Sang đến mắt chúng nó chả hiểu có dịch đúng thông tin không mà đáp lại mình bằng ánh cũng biết nói kèm điệu cuời cười, tinh quái " Được được, sướng nhé, tụi này để yên cho hai anh chị có thời gian tâm sự riêng nhé "


Bọn đáng ghét, mình thù.
Mình hậm hực ra về, suốt cả đường đi chẳng nói câu gì.


( Còn tiếp )


(St)

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Nhật ký một cô gái - Phần II (St)

Anh số 2 :


Cũng giống như anh số 1 anh số 2 cũng là do một người quen cám hấp nào đó của mình giới thiệu.
Kiểu như là " Anh dạo này gái mú chán quá, chú em có đứa bạn nào được được giới thiệu anh phát ", " Vầng, em thì cũng khác mấy gì anh, à, nhưng em có con bạn này cũng được đựơc ông anh thử chiến xem, tên tuổi, số đt, YM như vầy như vầy như vầy......". Đấy, đại loại vậy.


Phải cái là anh này khác hẳn anh kia, hầu như chả gọi điện, chỉ toàn chat YM.


Chủ nhật, 12h kém 15 phút, mình đang ngồi thái dưa chuột để làm salat thì điện thoại reng.Thật tình cờ và thật là bất ngờ, anh số 2 gọi điện.
" À lố, ai đó? "
" Anh đây "
" Anh nào? "
" Không nhớ anh à em? "
" Anh Tuấn à? Em éo đùa đâu nhé "
" Không, anh là Q mà. "
" Thôi chết, anh Q à, em bị nhầm, sao hôm nay rồng lại gọi đến nhà ......thiên nga thế này." ( hé hé )
" Em lắm anh nhỉ? Uh, anh mới ra hà nội, hôm nay rảnh định mời em đi ăn trưa. Em rảnh không? "
Ăn trưa à? Mất 3 giây để suy nghĩ, rút kinh nghiệm anh số 1, mình nghĩ là mình cần thời gian để quên đi kỉ niệm đau thương , ăn thì phải từ chối thôi nếu không muốn mối quan hệ sẽ đi quá xa ( hí hí )
" Em hôm nay rảnh nhưng em phải ăn cơm ở nhà với bố, hôm nay có mỗi hai bố con ăn cơm với nhau. Tiếc quá."
" Thế không ăn trưa được thì mời em đi uống nước vậy nhé? 2h chiều đc không em? "
" Dạ được".
Anh chào mình rồi định cúp máy làm mình ú ớ gọi với theo ..." Ơ, thế tí nữa hẹn gặp ở đâu? Địa chỉ địa điểm để em biết đường mà đến chứ ?"
" Sao em lại phải đến mà không phải là anh đến đón em? Anh sẽ qua đón em nhé? Được không ?"


Ôi ôi ôi, oánh trúng tâm lí của mình. Mình vốn lười nên rất thích được đưa đón chiều chuộng. Anh số 2 đã ghi điểm ầm ầm. Anh cúp máy rồi mà mình vẫn còn mơ màng tưởng tượng. Anh í thật là galant, thật là tâm lí, đúng là đàn ông đích thực. Không quản ngại đường xa đưa đón. Tự nhiên thấy hồi hộp quá đi. Mình sẽ phải mặc bộ quần áo nào đây? Mặc cái gì đây? Để tóc kiểu gì đây?.....Ăn cơm mình vẫn nghĩ, ngồi xem Đê Chang Kưm mình vẫn mơ màng nghĩ............ ( Thật ra sau này mới biết nhà anh ở Hàng Ngang gần xịch nhà mình, nếu biết sớm thế thì chả cần phải suy nghĩ nhiều thế.)


Nghĩ cho lắm vào, loáng cái đã 2h, anh đã đến. Buổi hẹn đầu thì không thể để anh chờ quá 5 phút, công nhận không? Thế nên rốt cục mình mặc nguyên bộ đồ đang mặc trên người ( quần lửng trắng, áo phông xanh ).


Anh đã đến, ư ứ ử ừ ư.............biết nói thế nào nhỉ..... Chẹp, riêng anh số 2 thì mình phải có đoạn đặc tả ngoại hình.


Tóc anh mới cạo trọc nên mình suýt không nhận ra. Không sao, mình vốn thích con trai tóc ngắn với đầu trọc mà, nhưng mà đầu trọc lại đeo kính cận thì nhìn nó cứ khơm khớp....heee......lưu manh giả danh cán bộ ứ thể chịu nổi.
Nhìn xuống dưới mới gọi là xúc động, lần đầu tiên thấy con trai mặc quần bò loe, kết hợp với sơ mi trắng đã được cố tình cởi bỏ 4 cái cúc áo he he he. Quả giầy mới choáng, giầy da đen, mũi vuông nhưng mõm lại dài và cong vút. Mình lấy tay bụm miệng cười, giả vờ là cười duyên " Anh chờ em lâu không? " chứ thực ra là cười cái sờ tai lít của anh tức cười quá.
Nhưng có sao nào, ngoại hình vốn không phải tiêu chí hàng đầu của mình cơ mà quan trọng là anh galant và tâm lí.


Anh đèo mình, vừa đi vừa nói chuyện kiểu.....Em ăn cơm chưa? Em ăn cơm rồi. Anh ăn cơm chưa? Anh cũng ăn cơm rồi....vv... Thế quái nào mà cả cuộc đời này hẹn hò có lẽ mình chỉ toàn nói chuyện ăn uống. Anh hỏi mình có thích nấu nướng và hay nấu nướng không? Câu trả lời tất nhiên là không nhưng mà giác quan thứ 5 một phần hai của mình mách bảo là nên trả lời là có ( he he he ).


Đi một hồi thì anh đèo thẳng mình đến một quán tên gọi là Néo - 48 B Phan Bội Châu. Hơ hơ, hơi choáng, thông thường các anh hẹn hò hay hỏi mình là em thích đi đâu? Em thích làm gì nào? .....vv Thằng cha này thì chả hỏi lấy một câu, đèo thẳng đến hiện trường luôn.


Chậc, ko sao, chắc anh ý là người mạnh mẽ có tài chỉ huy ( thích chỉ huy thì đúng hơn, hê hê )


Quán khá yên tĩnh vì vắng, không gian cũng sang trọng nhã nhặn, chỗ ngồi bố trí dọc sát hàng lang có cửa kính rộng, view nhìn xuống đường phố.


Gọi nước rồi bắt đầu nói chuyện. Lúc nãy mình có nói là anh đang hỏi mình về chuyện nấu nướng. Mình phát hiện ra là đó có lẽ là tài lẻ và là sở thíc của anh. Bằng chứng là mình cứ lái sang chuyện xem phim với chơi game là anh lại ậm ừ, cầm cốc nước lên hớp một ngụm rồi lại " Thế em có biết thứ tự các món dọn lên trong bàn tiệc của tây ko?......Thế em có biết vị trí để dao nĩa? Thế em có biết.......em có biết.........." bla bla bla


Mình đọc sách thấy nói rằng, một trong những cách gây thiện cảm ngay với người khác là biết gợi cho người ta nói về cái người ta thích và lắng nghe nhiệt tình.


Mình chăm chú nghe anh nói, anh bảo là anh thích ăn ngon và nấu ăn cũng rất ngon, mẹ anh nấu ăn cũng rất ngon, nấu món này phải thế này, ăn món này phải thế kia......vv.... Đôi lúc mình chớp chớp mắt, những lúc không chớp thì mình trợn tròn mắt nghe từng lời anh ( 1 là cho thấy mình đang lắng nghe, 2 là trợn mắt lên cho mắt nó to cho nó xinh đẹp ) Mình thêm vào những câu như là " Ôi thế á! "........" Vậy sao? Thật là hay quá! "......." Anh giỏi thật đấy ".......
Thật là vô cùng duyên dáng ý tứ, công nhận không?


Nhưng rồi anh chợt đổi giọng..
" Anh thấy em nên học nấu ăn đi, con gái cần phải biết nấu ăn ngon. Không có thằng đàn ông nào thích những cô gái vụng về nấu ăn dở tệ. Mà con gái thời nay thì toàn những đứa chả biết gì về nữ công gia chánh. Như thế là hỏng, anh thật, những đứa như thế không giữ nổi chồng đâu. Mà có khi chưa chắc đã lấy được chồng í chứ đừng nói chuyện giữ. Anh mà lấy vợ thì vợ anh nhất định phải biết nấu nướng ngon lành, anh là con một, nên chắc chắn sẽ ở cùng bố mẹ, anh muốn vợ anh phải biết lo toan gia đình, chăm sóc bố mẹ chồng. Anh đến nhà anh chỉ cần tham quan cái khu bếp là biết ngay con gái đó có biết nấu nướng vun vén không? Biết sắp xếp gọn gàng sạch sẽ thì đến 80% là nấu ăn không tồi.
Anh nhắc lại là em nên đi học nấu ăn đi, anh khuyên thật đấy. "


Hơ hơ.......mình đang ngồi ngả ngớn trên ghế đệm tự nhiên càng nghe anh nói mình càng từ từ ngồi thẳng lưng, tiến gần mép ghế, chỉ ngồi bằng nửa mông, một tay chống lên bàn giữ thăng bằng một tay với cốc sinh tố dưa hấu, hút một hơi từ từ để lấy lại thăng bằng.


Sợ nhỉ, không lấy đc chồng, sợ nhỉ, phải ở với bố mẹ chồng, sợ nhỉ, phải biết dọn dẹp, sợ nhỉ,......ôi sợ quá.


Mình khẽ nghiêng đầu, lấy tay xoắn tóc , mắt nhìn vu vơ....." Vâng, em cũng biết điều đó".
Nghe xong câu đó chừng như anh cảm thấy an tâm hả hê nên liền đứng dậy " Em ngồi đây, anh đi toilet "


Hơ hơ hơ........... , đi vệ sinh thì cũng chẳng có gì nhưng mà mình vẫn thấy mắc cười.


Đi vệ sinh xong chừng như nhẹ nhõm hơn, anh hỏi mình uống gì nữa không gọi thêm đi, rồi tự gọi luôn cho chính mình một cốc trà bạc hà.


Chừng như thấy mình nói quá nhiều nên anh gợi í là đến lượt em nói về em đi, rảnh em thường làm gì.
Trong đầu mình thì nghĩ là em thưòng ăn và ngủ và xem phim nhưng không hiểu sao đi từ não bộ thốt ra đến bờ môi gợi cảm thì nó lại thành thế này " Em thường đọc sách và nghe nhạc buổi tối, thỉnh thoảng rảnh rỗi em giúp mẹ nấu ăn, cũng không biết nấu nướng gì đâu nhưng mà đứng lăng xăng để học hỏi thôi ". Anh có vẻ hài lòng với câu trả lời thớ lợ của mình ( hĩ hĩ hĩ )


Xem chừng anh chỉ cần biết về mình có thế thôi, anh nhìn đồng hồ, 4h15, anh lại đứng lên, quay sang mình nói
" Em đứng lên đi, đến giờ về rồi, 5h anh có hẹn, anh phải đưa em về."


Đến và đi cun cút như chim, chả có cơ hội lựa chọn và đưa ra í kiến.
Đưa mình về, anh bảo là rất vui đc gặp em, em thường rảnh ở nhà lúc nào để anh gọi điện cho em. Thế cơ đấy, có cảm tình với mình thế cơ đấy, chả bao giờ gọi điện bây giờ lại gọi điện.
Mình trả lời " Ah, anh gọi lúc nào cũng đc, ngoài những lúc không có nhà thì em toàn ở nhà." He he he…


( Còn tiếp )


(St)




Thứ Ba, 9 tháng 12, 2008

Nhật ký một cô gái - Phần I (St)

Ối giời ơi, tối nay lên mạng nhặt được cái này đọc buồn cười quá, post lên đây cho bà con đọc cười chơi giảm stress. Nhỉ nhỉ nhỉ...


Kinh nghiệm... firstday


Anh số 1 :
Anh này là đứa bạn mình cho số điện thoại của mình nên mới gọi làm quen, đã nói chuyện vài lần, vài lần rủ đi uống nước nhưng mình toàn bận. Hôm nọ đang buồn chán, anh gọi điện rủ đi chợ đêm Đồng Xuân, đi luôn.


7h đi, nhưng mà mình lại chưa ăn cơm, vì chẳng có gì để ăn. Thế nên mình rụt rè đề nghị là đi ăn cái gì đó đã, anh đồng í luôn làm mình phấn khởi lắm. Nhưng anh lại thêm một câu là anh đã ăn cơm ở nhà rồi. Vậy là quyết định đi ăn cháo trai cho anh đỡ bị no ( hơ hơ ). Trên đường đi nói chuyện về ăn uống. Gì chứ ăn uống là sở trường của mình, nên mình nói rất say mê và trót khoe với anh là có bữa kỉ lục nhất em ăn đc 10 bát cơm. Anh nhìn mình sửng sốt, mình hơi ngại nên giải thích thêm là bát nhà em nhỏ, xới lại vơi, nên chắc là so với nhà anh là 5 bát hehe
Anh gật gù hiểu ra " vậy là em ăn cũng khoẻ đấy, nhưng chưa bằng anh, con gái làm sao ăn khoẻ bằng con trai đc "
Chuyện trò đến đó thì mình cũng vừa ăn xong 1 bát cháo. Anh thấy vậy bảo " Gọi thêm bát nữa đi em, em chưa ăn gì mà "
Mình định bảo vâng ạ nhưng chợt nhớ ra làm thế mất hình tượng ngọc nữ ( hớ hớ ) nên bẽn lẽn bảo anh là " thôi anh à, ăn ít mới thấy ngon, ăn nhiều ngán lắm "
Xời, duyên dáng nhẹ nhàng tế nhị cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhỉ ? nhi? nhi?
Ấy thế mà cái thằng cha hiếu chiến đó ko biết đường, lại phán một câu mà có lễ cả tháng sau phải hối hận và ray rứt " Thế mà em cũng kêu là ăn khoẻ lắm, chỉ được cái bốc phét giỏi , thế này mà ăn thi với anh là bét ngay "


Hừ, mình ghét nhất đứa nào khích bác đểu, nó lại còn kêu mình bốc phét mới đau chứ.
Thế là mình gọi luôn bát thứ 2.
Ăn xong bát thứ 2, mình thấy hơi hối hận. Con gái lần đầu đi chơi ai lại ăn 2 bát liền bao giờ, mất mặt quá. Nhưng thằng hiếu chiến nó có để mình hối hận lâu đâu. Nó nhìn mình khinh khỉnh cười kêu " No rồi phải không? "
Mình cười toe toét " Thôi, ăn thế thôi anh ạ, mình còn đi ĂN MÓN KHÁC " he he he


Và cuộc chiến bắt đầu....
Trước tiên rẽ ngay ra Lò Đúc ăn sữa chua, mọi khi mình chỉ ăn sữa chua trắng, nhưng hôm nay thì quyết ăn đủ 4 loại, cam, dâu, khoai môn, ca cao.
Xong, 4 cốc sữa chua, anh lại gợi í là ở đây có kem nữa.
Mình kêu là em chỉ thích ăn kem Tràng Tiền ( thật ra là thích ăn kem Ciao ) vậy là lại đi ăn kem.
Xong, 1 ốc quế nếu không phải vì anh í ko thích ăn kem thì mình đã ăn 2 cơ.
Rồi anh vẫn chưa chịu câm nín cái cổ họng lại, lại khích đểu " Ăn thế vẫn chưa no đâu nhỉ? "
Mình đáp " Vâng, bây giờ phải đi ăn cái gì nóng nóng, em hơi lạnh". Thế là ra Chả Cá ăn sủi cảo, mỳ vằn thắn.
Chốt hạ cuối cùng là đi ra Hàng Bạc ăn nem chua rán.
Gọi 15 cái nem nhưng anh chỉ động vào có một cái còn đâu ngồi nhìn mình....ăn. Hai anh em nói chuyện cũng rôm rả nhưng mình để ý anh ít nói hẳn ( he'' he'' ). Ăn xong mình đòi trả tiền ( thật ra lần nào mình cũng đòi trả 1/2 nhưng anh không đồng í. )
Thấy mình trả tiền rồi anh nhìn ông bán hàng xem thối lại mình bao nhiêu tiền rồi đưa cho mình đúng ngần ấy tiền bao gồm cả 1 đồng xu 1000.
Chẹp, thế có gọi là nguời đàn ông chuẩn mực và chính xác ko nhể?


Đến lúc này thì anh ko còn gạ gẫm gì mình nữa, im lặng buồn không nói....hi hi hi.
Mình hả hê đứng dậy, trời ơi, sao mà bụng căng tức muốn tụt cả quần ra thế này, công nhận là no quá thể, sao đứng lên mới thấy no nhỉ, lúc ăn thì ko thấy mấy. Mình đi lại lặc lè khó nhọc. Anh hỏi có đi chợ đêm nữa không? Mình bảo là thôi, 10h30 em phải về rồi, thực ra là ăn quá no thì mình chỉ muốn nằm lăn ngay ra đất ngủ.
Suốt đường đi anh chả thèm nhìn sang mình, chả nói gì luôn......... Mơ hồ cảm nhận có lẽ phải rất lâu sau anh mới lại gặp mình, mà có lẽ là chả bao giờ cũng nên....


Mình làm gì sai à? Không......chả làm gì cả, mình đã rất ý tứ, tại anh khích mình trước đấy chứ.


Hẹn hò anh số 1 thế là kết thúc, mình no 2 ngày.
( Còn tiếp )


( St )



Vỡ rồi!!!!!!!!

Ta tiếc cho em, tấm thân ngọc ngà tinh khiết

Ta tiếc cho em, vóc hạc xương mai thanh mảnh dịu dàng

Ta tiếc cho em giờ chìm vào hư ảo

Ta tiếc cho em bơ vơ giữa cuộc đời dâu bể trần ai.

Em đã ra khỏi vòng tay ta âu yếm

Làn nước chia đôi, ảo ảnh vỡ tan tành...




Tối nay, thêm một chiếc ly nữa vỡ rồi!!!!!!!!! Đau lòng!!!!!!

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2008

Người dưng ơi!

Mỗi con người đều là một tiểu hành tinh, một tinh cầu đơn lẻ trong thế giới này. Con người, khi sinh ra đã cô đơn cho đến khi già rồi chết đi cũng lại chỉ còn một mình đơn độc. Có mấy ai trong giây phút trước lúc nhắm mắt xuôi tay dám khẳng định rằng mình đã có một tri kỷ trong cuộc đời? Có mấy ai được như Bá Nha tìm được người bạn tri âm tri kỷ Chung Tử Kỳ trong lịch sử? Có mấy ai như Lương Sơn Bá có Chúc Anh Đài? Người mà ta vẫn gọi là chồng hay vợ, người yêu hay tình nhân, hàng ngày đầu kề má ấp có được gọi là người tri kỷ hay không? Có ai cùng khóc với ta, cùng cười với ta, cùng đau với ta, cùng hạnh phúc với ta? Hay con người mãi chỉ như những câu thơ của Xuân Diệu:


" Ta là một, là riêng, là thứ nhất


Không có ai bạn bè nổi cùng ta".


Hay như nhà văn Nguyễn Huy Thiệp viết trong truyện " Những người thợ xẻ" những câu trăn trở: " Người dưng ơi người dưng, một triệu người tôi gặp trong đời có ai là máu của máu tôi? Là thịt của thịt tôi? Có ai sẽ sống vì tôi và chết vì tôi? Có ai không? Có ai là hoàng đế của tôi? Cũng là thần tử của tôi? Ai là tâm phúc với tôi? Là hy vọng của tôi? Cũng là địa ngục của tôi?"


Có được một người tri kỷ khó như hái sao trên trời, cũng không phải cứ tìm là được mà đó chính là duyên phận của mỗi con người. Có người may mắn gặp duyên, có người không may mắn cứ mãi lênh đênh trong nỗi cô độc của chính mình.


Người tri kỷ của ta ở đâu, sao chưa thấy đến? Mà người đó có đến không?


Nếu như không có được người tri kỷ, có lẽ mình sẽ là người bạn tri kỷ lớn nhất của cuộc đời mình thôi!

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2008

Tháng Mười Hai luyến lưu.

Thời gian như một cái chớp mắt, quay đi quay lại, tháng Mười Hai đã tới, nhanh đến không ngờ. Tháng Mười Hai là tháng cuối cùng của năm, là tháng kết thúc năm cũ để chuyển sang một năm mới. Không ai biết rõ ngày mai sẽ ra sao, nhất là khi chúng ta đang sống trong một thế giới đầy biến động và bất trắc với những thiên tai, thù hằn, xung đột... đan xen và chồng chéo như hiện nay. Thế nhưng hầu hết mọi người đều mong ước kết thúc năm cũ đồng nghĩa với việc khép lại những đau thương, buồn bã, nước mắt, hận thù... để bước sang một năm mới tươi vui, rạng rỡ hơn, nhiều tiếng cười, nhiều hy vọng và nhiều thành công hơn. Cho nên, tháng Mười Hai ấy sẽ là một tháng vừa nhanh vừa chậm, vừa lưu luyến vấn vương lại vừa háo hức, mong chờ.


Tháng Mười Hai là tháng của những tất bật lo toan cuối năm, của những mua sắm, rong chơi, của lễ Noel rực rỡ, của những ngày đông buốt giá nhất trong năm. Tháng Mười Hai chẳng khác gì bà cụ già lụ khụ, tóc bạc phơ phơ với nụ cười nhân từ nở trên môi, kể cho đàn cháu nhỏ đang xúm xít vây quanh nghe câu chuyện về bốn mùa trong năm. Một năm mới bắt đầu bằng mùa Xuân, khi những làn gió ấm thổi về khiến đám cỏ héo úa bỗng nhiên trở nên xanh non mơn mởn. Những cành cây khẳng khiu bỗng trổ đầy lộc biếc, các loài hoa đua nhau nở bung khoe sắc thắm. Mùa Xuân, mọi loài vật đều sinh sôi nảy nở tốt tươi dưới những làn mưa phùn giăng mắc... Rồi tiếng ve báo hiệu mùa Hè đến, mùa Hè nắng vàng bỏng rát với những chùm bằng lăng tím ngắt, những chùm phượng đỏ rực, những cành điệp vàng chói lòa... Mùa Hè kết thúc cũng là lúc mùa Thu tới với ngọn gió heo may hanh hao và mùa Đông tiếp theo với con gió Đông Bấc lạnh buốt... Mùa nọ tuần hoàn nối tiếp mùa kia không bao giờ dứt...


Mới đầu tháng Mười Hai đã gợi nhắc một không khí náo nức của một đêm Giáng sinh rực rỡ sắc màu. Sẽ là một dịp để phô trương, để vui chơi tưng bừng náo nhiệt, để ồn ào chuẩn bị tiễn đưa một năm cũ ra đi đón chào một năm mới đến.


Những ngày cuối cùng của một năm thường hay để lại trong tôi nhiều nỗi nhớ. Đó dường như bao giờ cũng là một ngày có nắng hanh vàng và se sắt lạnh. Rồi bao giờ cũng thế, nỗi nhớ đưa tôi trở về một ngày cuối năm của hơn chục năm về trước, tôi một mình bước đi lang thang vô định trên phố, ghé vào một hiệu sách và tình cờ mua hai băng nhạc của ban nhạc The Beatles. Kể từ đó đến nay, ngày cuối năm của tôi bao giờ cũng gắn liền với âm nhạc của Beat, tôi thường ngồi lặng lẽ một mình lắng nghe những giai điệu đã quá đỗi thân thuộc từ ngày cuối năm này sang ngày cuối năm khác, để đến nỗi không còn nhận ra sự khác biệt của mỗi năm. Đôi khi cứ ngỡ như đó là một sự trình diễn kéo dài từ năm này qua năm khác không có phút giây ngừng nghỉ, không có những biến cố đã diễn ra và mình đang già đi theo năm tháng. Tôi thường nghe đi nghe lại một bài hát của John Lenon, bài “ Imagine”:


“ Imagine there's no heaven
It's easy if you try
No hell below us
Above us only sky
Imagine all the people
Living for today…”


( Hãy tưởng tượng rằng không có thiên đường. Điều này sẽ thật dễ dàng nếu bạn cố gắng. Không có địa ngục phía dưới chúng ta. Trên đầu ta chỉ có bầu trời. Hãy tưởng tượng tất cả mọi người chỉ sống cho ngày hôm nay...)



Ngày hôm nay của chúng ta là một ngày tháng Mười Hai yên bình, vậy thì hãy cứ sống cho trọn những giây phút trái tim ta còn đập trong lồng ngực, phổi ta còn hít thở làn không khí trong lành đi. Đừng buồn phiền về quá khứ và đừng lo lắng cho tương lai nữa. Hãy vui vì ta còn được sống ngày hôm nay, được sống trong hiện tại và hãy yêu tháng Mười Hai vì nó sẽ khép lại một năm cũ và mở ra một năm mới.



Tháng Mười Hai, yêu thương và luyến lưu làm sao!


Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2008

Bạn đã từng nghe "Song from secret garden" chưa?


Sẽ không bao giờ có thể diễn tả nổi tình yêu của tôi đối với bản nhạc " Song from Secret Garden" và những bản nhạc khác của ban nhạc " Secret Garden". Mỗi khi những bản nhạc này cất lên tôi lại thấy như đó chính là tiếng lòng tôi vọng lại, êm ả và dịu ngọt. Bài viết này tôi sưu tầm được trên mạng, post lên đây chia sẻ cùng mọi người, hy vọng có cùng cảm nhận.


Những giai điệu bí ẩn của Secret Garden



Bạn đang cần âm nhạc để xóa tan những căng thẳng và áp lực công việc thường ngày nhưng lại không muốn nghe nhạc cổ điển hàn lâm; hãy dành đôi phút để đến với khu vườn âm nhạc bí ẩn của Secret Garden.


Những nốt nhạc dịu êm như nhung, nhẹ nhàng như con suối nhỏ của nhóm nhạc new age này sẽ có ích với bạn nhiều hơn thuốc giảm stress…


Secret Garden gồm hai thành viên, được thành lập cách đây đúng mười năm (1994). Trước đó, Rolf Lovland (nam) đã được biết đến như một nhà viết nhạc xuất sắc nhất của Na Uy, từng đại diện Na Uy dự thi Eurovision 1985 và đoạt giải quán quân; còn Fionnuala Sherry (nữ), người Ireland, đã biết chơi violin từ khi lên tám và đã có thâm niên 10 năm trong dàn nhạc giao hưởng.


Với gương mặt khả ái, Fionnuala còn được nhiều lần xuất hiện trên các phim truyền hình của kênh truyền hình quốc gia Ireland. Ngoài ra, cô còn được mời ghi âm nhạc nền cho nhiều phim của Hollywood như The river runs wild, A room with a view và The mask. Chính tại đây cô đã tình cờ gặp được Rolf Lovland. Thế là một nhóm nhạc tài năng ra đời.


Mười năm hoạt động, Secret Garden đã chinh phục công chúng ở 80 quốc gia khác nhau chỉ với bốn album: Songs from a secret garden (1995), White stones (1997), Dawn of a new century (1999), Once in a red moon (2002) và một đĩa tuyển tập những tác phẩm xuất sắc Dreamcatcher - The best of Secret Garden (2001).


Mỗi album đều mang những nét độc đáo riêng; đáng chú ý nhất là đĩa White stones, được sáng tác dựa trên nội dung câu chuyện cổ tích Hai đứa bé tìm cha, với những dòng gửi đến người yêu nhạc ở đầu album: “Ngày xửa ngày xưa, có hai đứa trẻ nghe được cha mẹ mình bàn tính sẽ bỏ hai em trong rừng rậm vì họ không còn khả năng làm ra miếng ăn nữa. Hai đứa trẻ thông minh đã nhặt những viên sỏi trắng và rải trên đường đi. Đêm đến, ánh trăng chiếu sáng và những viên sỏi trắng hiện rõ trước mắt… và thế là câu chuyện về Hansel và Gretel tìm cha đã bắt đầu. Hãy xem mỗi khúc nhạc trong album như những viên sỏi trắng kia. Hãy lắng nghe và nó sẽ dẫn bạn vào khu rừng bí ẩn của riêng các bạn”.



Secret Garden đã khéo léo dẫn dắt người nghe vào từng tình tiết của câu truyện chỉ với ba nhạc cụ: trống, piano và violin. Cuộc hành trình đi tìm cha của Hansel và Gretel - hai nhân vật chính trong truyện - cũng sẽ khó phai trong tâm trí những ai đã một lần đọc qua và một lần được nghe Secret Garden kể lại bằng âm nhạc.


Tuy là nhà sáng tác nhưng Rolf đã hào phóng nhường cho Fionnuala giữ nhịp ở hầu hết các track trong album đầu tiên. Kết quả Songs from a secret garden đã thấm đượm những giai điệu hiền hòa, bí ẩn và sâu lắng như chính tên album - khúc nhạc từ khu vườn bí ẩn. Với lời đề tựa đầu album: “Đâu đó trong con người của chúng ta hiện hữu một khu vườn bí mật. Đó là nơi chúng ta có thể nương náu khi cuộc sống trở nên khắc nghiệt, nơi chúng ta có thể trầm ngâm và suy nghĩ. Nhiều năm qua, tôi đã đến khu vườn bí ẩn ấy của riêng tôi, mong rằng sẽ tìm ra được những giai điệu hài hòa. Những khúc nhạc trong CD này là những gì tôi góp nhặt được từ khu vườn ấy. Năm 1994, tôi đã gặp được nghệ sĩ vĩ cầm người Ireland Fionnuala Sherry, người đã cất lên tiếng hát trong những khúc nhạc của tôi”.


Rolf đã chứng minh sự hào phóng của mình là đúng đắn khi nhạc phẩm Nocturne, với giọng hát mang âm vực cao và trong trẻo của Fionnuala, đã mang về cho Secret Garden giải nhất cuộc thi Eurovision 1995.


Ở hai album Dawn of a new century và Once in a red moon, giọng ca ấm áp của Rolf, vốn được anh giữ kín nhiều năm, cũng bắt đầu được đưa vào đĩa nhạc. Với Dreamcatcher, The Prayer, Sona, hai giọng ca một trầm một bổng nhưng vẫn có thể hòa quyện vào nhau, quấn quít nhau như không thể chia cắt. Cũng không thể không kể đến You raise me up -khúc nhạc xoáy sâu vào góc cạnh tinh thần của tình bè bạn. Cũng không nên bỏ qua phút giây bình yên trong làn cỏ xanh mát và con sóng hiền hòa của biển cả với bản Greenwaves, hay cảnh bình minh sáng chói trong Gates of dawn.


Đến với nhiều nhạc phẩm khác, có cảm giác như Secret Garden “bắt” người nghe phải tự tìm tòi và khám phá khu vườn bí ẩn của họ. Và chỉ những ai mang cùng nhịp đập tâm hồn với Rolf và Fionnuala mới có thể hiểu hết cảm xúc mà họ ẩn giấu sau những nốt nhạc. Âm nhạc của Secret Garden, vì thế, giống như cỗ xe thần kỳ, đưa con người đến một thế giới, một khu vườn bí ẩn, nơi chúng ta không thể tìm thấy được thứ gì khác ngoài âm nhạc và sự thư thái về tinh thần.



Trích từ TuoiTre.com.vn


Điều anh không biết

- Phi Tuyết Ba -


Riêng điều ấy không bao giờ anh biết


Có một lần em lỡ hẹn với anh


Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh


Em đến gần cánh cửa xanh hé mở.



Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ


Đôi chân em sao khó bước qua


Chỉ một bước thôi là hết cách xa


Anh gần lắm... phía bên kia đôi guốc.



Chẳng biết vì sao chân em lui bước


Chiều đương xanh bên cánh cửa xanh


Có lẽ nào em lỡ hẹn cùng anh


Đôi guốc đỏ biết rằng em đã tới...


(St)

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

Nỗi lòng...

Tối nay loay hoay thế nào mà lại mở saxophone ra nghe, tìm Trần Mạnh Tuấn nghe mấy bài quen thuộc như " Chia tay tình đầu" hay " Con thuyền không bến"... nghe rất phê nhưng khi mở đến " Nỗi lòng", " Chiều tím"... , những bản nhạc quá đỗi thân thương với mình lại dường như không đủ đô thì phải. Không kìm được phải mở đĩa nhạc không lời Ghita Hawai của Phạm Mạnh Đạt ra nghe những bài như " Nắng chiều", " Chờ mùa thu tới", " Suối mơ"... mới thấy dòng nhạc thấm hết cả vào hồn. Rồi thì " Nỗi lòng" với đoạn mở đầu " Yêu ai yêu cả một đời, tình những quá khắt khe khiến lòng ta đau..." và " Chiều tím" với " Chiều tím, chiều nhớ thương ai, người em tóc dài...", sao mà nao lòng đến thế. Nhớ như in những tháng ngày ở cái quán cafe đó, hai năm về trước, cũng tiết trời mùa đông như thế này, những buổi chiều xám lạnh và những buổi tối lặng lẽ buồn. Mở đĩa nhạc này nghe và hồn chìm hư ảo cùng với những giai điệu du dương, êm ái nhưng cũng có chút liêu trai huyền hoặc. Những tháng ngày đó mình đã nghe biết bao giai điệu đẹp, biết bao đĩa nhạc không lời để mà biết yêu vô cùng dòng nhạc không lời trữ tình ấy.


Thế nhưng giai điệu được mình yêu thích nhất trên đời, luôn luôn chiếm vị trí đầu tiên trong trái tim mình có lẽ vẫn là " Song from a secret garden". Giọt piano quá đỗi thánh thót, tiếng violin quá đỗi mượt mà, du dương và mình dường như đang nhìn thấy một khu vườn hoang vắng, thiếu sự chăm sóc của bàn tay con người. Ở nơi đó chỉ có nắng và gió đùa giỡn với những bụi cây mọc um tùm, những thảm cỏ xanh ngát, những đóa hoa dại rung rinh cành lá với những con bướm đủ màu sắc. Rồi khi màn đêm buông xuống, khu vườn chìm ngập trong một không gian huyền bí, buồn bã, chỉ có tiếng gió vi vút thổi, thổi mãi, cuốn theo nó những chiếc lá rụng xác xơ...


 

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

Sự khác nhau giữa người yêu và người tình.

Đêm qua lang thang trên mạng nhặt được cái này trên ttvn, có lẽ của một cô bé nào đó đúc kết được sau một thời gian làm “ người tình”, post lên đây cho vui.


Làm người tình của 1 ai đó, thời gian càng lâu, tình cảm càng nhiều thì nỗi đau càng lớn. Làm người tình của 1 ai đó nghĩa là bạn phải học cách để họ ra đi bất cứ lúc nào mà ko có quyền trách móc hay giận hờn. Bạn chỉ có quyền giữ lại nỗi đau cho riêng mình mà thôi. Và bạn phải biết bạn là ai trong cuộc tình này. Hãy đọc để tham khảo và phân biệt sự khác nhau giữa người yêu - người tình. Và phải luôn nhớ rằng bạn chỉ là người tình mà thôi.


1. Khi người ấy chiều chuộng và chăm sóc bạn
Là người tình: vì người ấy thích bạn, thích những điều đẹp đẽ và dễ chịu thuộc về bạn.
Là người yêu: vì người ấy yêu bạn, yêu và chấp nhận cả cái đẹp lẫn ko đẹp của bạn.


2.Khi người ta đi đâu đó hay bận việc gì
Là người tình: người ấy thích thì nói ko thì thôi, bạn không nên (hay không có quyền?) hỏi anh đi đâu và bao giờ về?
Là người yêu: trước khi bạn kịp hỏi người ấy đã âu yếm trả lời bạn trước rồi.


3.Khi thấy người ấy và 1 cô gái khác vô tình (hoặc cố ý làm sao mà biết được) có những hành động ko bình thường lắm
Là người tình: bạn ko nên (và 1 lần nữa có thể là ko có quyền?) ghen tuông hay giận hờn vì người ấy ko thuộc về riêng bạn
Là người yêu: người ấy sẽ rối rít giải thích, xin lỗi và khẳng định bạn là duy nhất với người ấy.


4.Với những người quen của người ấy
Là người tình: bạn thường ko được giới thiệu với gia đình, bạn bè của người ấy. Nếu có cũng chỉ là "bạn bè bình thường", "người quen" hay thậm chí là "em họ". Nói chung là ko công khai.
Là người yêu: bạn được giới thiệu với tất cả người quen của người ấy, thậm chí rất tự hào và hãnh diện, rằng bạn là "bạn gái" hay "người yêu" của người ấy. Công khai hoàn toàn.


5.Tương lai cho mối quan hệ giữa 2 người
Là người tình: mơ mộng đến tương lai là điều viển vông và sẽ làm người ấy khó xử, bạn chỉ nên sống tốt cho hiện tại mà thôi.
Là người yêu: chủ đề hào hứng của 2 người, thậm chí bạn và người ấy sẽ trêu đùa gọi nhau là "ông xã/bà xã" hay "chồng yêu/vợ yêu".


6.Sự thể hiện của bạn
Là người tình: hãy nhớ rằng luôn mỉm cười, dịu dàng và dễ thương, dù xấu cũng nên biết xấu 1 cách đáng yêu. Nói chung chỉ nên thể hiện cái tốt, cái đẹp của bạn ra với người ấy mà thôi.
Là người yêu: bạn thoải mái là chính mình, ko gò ép. Nếu bạn thể hiện cái xấu hãy yên tâm người ta sẽ góp ý và giúp bạn sữa chữa để hoàn thiện hơn.


7.Với những chàng trai khác
Là người tình: từ chối những chàng trai (tốt) khác bạn sẽ bị coi là kén chọn, kiêu hay có vấn đề (vì lưu ý rằng mối quan hệ của bạn với người ấy ko phải là công khai, rất ít người biết bạn đã có người đàn ông (ko) của riêng mình)
Là người yêu: từ chối những chàng trai (tốt) khác bạn sẽ được đánh giá cao về sự đoan trang, chung thuỷ và trước sau như 1 với người đàn ông của riêng bạn.


8.Quà tặng của bạn
Là người tình: người ấy nhận, vui mừng, cảm ơn và sử dụng nó như 1 điều hiển nhiên. Nếu ko dùng được sẽ để tạm đâu đó, và có thể nhớ, có thể quên.
Là người yêu: người ấy nhận, xúc động, cảm ơn và sử dụng nó như 1 cái gì đấy rất đáng yêu. Nếu ko dùng được sẽ đặt nó vào chỗ thật đặc biệt, và chắc chắn sẽ nhớ nhiều hơn quên.


9.Ánh mắt âu yếm, ngập tràn cảm xúc và ko có dục vọng của bạn
Là người tình: khi nhìn người ấy như vậy, người ấy sẽ ko muốn nhìn lâu mà đi đến, ôm và kéo bạn lên giường.
Là người yêu: vẫn ánh mắt như vậy, người ấy sẽ muốn nhìn mãi ko thôi, dịu dàng đi đến với bạn, khẽ nắm tay và ôm bạn vào lòng, có đôi khi chỉ là như thế và và ko hơn 1 nụ hôn.


10.Với cuộc sống của bạn
Là người tình: bạn nên học cách tự lo và chăm sóc cho bản thân 1 mình để ko làm phiền đến người ta nhiều.
Là người yêu: bạn sẽ được biết cảm giác thế nào là tìm được một nửa của mình trong cuộc sống.


11.Khi bạn 1 mình và ko người ấy
Là người tình: bạn phải mạnh mẽ để ko khóc quá nhiều vì người ấy sẽ ko hỏi thăm, quan tâm đến bạn nhiều như bạn mong đợi được đâu.Người ấy còn nhiều thứ khác phải bận rộn lắm.
Là người yêu: bạn vẫn mỉm cười đầy hạnh phúc vì những tin nhắn, điện thoại người ấy gửi đến, vì bạn biết bạn lúc nào cũng hiện diện trong nỗi nhớ của người ấy.


12.Địa điểm gặp nhau
Là người tình: nhiều nhất là ở những chỗ riêng tư và.... trên giường.
Là người yêu: mọi lúc mọi nơi đều có thể gặp nhau.


13.Và thái độ của số đông với mối quan hệ của 2 bạn
Là người tình: bạn sẽ là cô gái mù quáng, ngu ngốc, yếu đuối và đáng thương vì luôn chạy theo cái bóng của tình yêu.
Là người yêu: bạn là niềm mơ ước, sự ghen tỵ của nhiều cô gái khác, vì họ ước có được 1 tình yêu như của bạn.


14. Nếu chia tay
Là người tình: bạn khó có thể chia sẻ nó với ai để nhận được sự động viên, vì đa số sẽ lên án hoặc mắng bạn trước khi nói lời động viên.
Là người yêu: bạn có thể ngồi tâm sự hàng giờ với bạn thân để được nó vỗ về, an ủi.


(St)

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2008

How can I tell her about you?

Lobo


She knows when I am lonesome
She cries when i am sad
She's up in the good times
She's down in the bad
Whenever I am discouraged
She knows what to do
But girl...
She doesn't know about you.

I can tell her my troubles
She makes them all seem right
I can make up excuses
Not to hold her at night
We can talk about tomorrow
I'll tell her things that I want to do
But girl...
How can I tell her about you?

How can I tell her about you
Girl, please tell me what to do
Everythings seems right whenever I'm with you
So girl, won't you tell, how to tell her about you?

How can I tell her I don't miss her
Whenever I'm away
How can I say it's you I think of
Every single night and day
But when is it easy
Telling someone the truth
Oh girl, help me tell her about you.

How can I tell her about you
Girl, please tell me what to do
Everything seems right whenever I'm with
So girl, won't you tell, how to tell her about you?


Đây là một bài hát rất hay nói về mối tình tay ba. Một người con gái luôn hiểu người đàn ông ấy, cùng vui với niềm vui của anh, cùng buồn với nỗi buồn của anh. Người đàn ông ấy có thể nói với cô mọi chuyện, chỉ có một điều duy nhất là anh không yêu cô ấy mà lại yêu một người con gái khác. Anh băn khoăn không biết sẽ kể như thế nào với cô ấy về người con gái mà anh nhớ thương đêm ngày. Một chuyện thật buồn phải không và còn buồn hơn nữa nếu như mình là người thứ ba trong mối quan hệ tay ba ấy. Nếu bạn là người thứ ba thì bài hát này dành cho bạn đấy. Nếu bạn chưa từng là người thứ ba thì bạn không hiểu nổi nỗi buồn của người thứ ba đâu. Tôi đã từng là người thứ ba và luôn là người thứ ba cho nên tôi rất đồng cảm với người con gái trong bài hát. Thế giới rộng lớn mà sao lại chỉ có thể yêu được một người nào đó mà không phải là một người nào khác? Kỳ lạ!

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2008

Hush hush

Oooooh ooooh
I never needed you to be strong
I never needed you for pointin' out my wrongs
I never needed pain, I never needed strain.
My love for you was strong enough you should've known.
I never needed you for judgement
I never needed you to question what I spent
I never asked for help, I take care of myself, I don't know why you think you got a hold on me.
And it's a little in the conversations
There isn't anything that you can say.
And my eyes hurt, hands shiver, so look at me and listen to me because,

I don't want to
Stay another minute
I don't want you
To say a single word
Hush Hush, Hush Hush
There is no other way
I get the final say
Because
I don't want to
Do this any longer
I don't want you
There's nothing left to say
Hush Hush, Hush Hush
I've already spoken
Our love is broken
Baby Hush Hush

I never needed your corrections
On everything from how i act to what i say
i never needed words, i never needed hurt, i never needed you to be there everyday
I'm sorry for the way i let go
Of everything i wanted when you came along
But i am never beaten, broken, not defeated
I know next to you is not where i belong
And it's a little late for explanations
There isn't anything that you can do
And my eyes hurt, hands shiver, so you will listen when i say baby

I don't want to
Stay another minute
I don't want you
To say a single word
Hush Hush, Hush Hush
There is no other way
I get the final say
Because
I don't want to
Do this any longer
I don't want you
There's nothing left to say
Hush Hush, Hush Hush
I've already spoken
Our love is broken
Baby Hush Hush

No more words
No more lies
No more crying ooh ooh
No more pain
No more hurt
No more tryin' Oh Oh Yeah
Because

I don't want to
Stay another minute
I don't want you
To say a single word
Hush Hush, Hush Hush
There is no other way
I get the final say
Because
I don't want to
Do this any longer
I don't want you
There's nothing left to say
Hush Hush, Hush Hush
I've already spoken
Our love is broken
Baby Hush Hush

Yeah Oh
Hush Hush, Hush Hush
I've already spoken
Our love is broken
Baby.


Có những bài hát chỉ cần nghe một lần đã cảm thấy thẫm đẫm trong trái tim mình những cảm xúc đẹp đẽ, bài Hush hush là một trong những bài hát như thế,  mới nghe lần đầu tôi đã cảm thấy vô cùng yêu thích. Bài hát này chiều nay một cậu bạn quen trên mạng gửi cho tôi, nghe và cảm luôn, và cứ nghe đi nghe lại mãi. Dù cho lời lẽ, ngôn từ của bài hát không có gì quá đặc sắc, nói về một cuộc tình tan vỡ nhưng giai điệu của đoạn điệp khúc cứ mãi ngân nga trong lòng tôi ngay cả khi bài hát đã tắt rồi.

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2008

Tháng Mười một lặng lẽ.

Tháng Mười một chớm đông sang, lặng lẽ như ngọn gió nhỏ lạnh buốt luồn qua từng ngõ phố, làm hanh khô những chiếc lá thu còn sót lại dưới gốc sấu già. Tháng Mười một, xòe bàn tay đón giọt mưa rơi, nước lọt qua kẽ tay, rớt xuống mái hiên vắng lặng. Tháng Mười một, những trận bão rớt, những con nước lên, bất ngờ và đỏng đảnh. Tháng Mười một như bà cô già khó tính và thất thường với những cơn buồn vui lẫn lộn.

Tháng Mười một trong tôi là những kỷ niệm rất đẹp bởi có ngày tôn vinh các nhà giáo. Dù không còn ở tuổi học trò mà sao vẫn náo nức mỗi khi nhớ lại những ngày cùng bạn bè đến thăm thầy cô giáo cũ và mới. Rồi những lần theo chúng bạn đi picnic xa, những lần đùa giỡn cùng sóng biển, những lần leo núi đến mệt phờ, những lần đi về vùng quê thơm ngát mùi rạ rơm phơi la liệt hai bên lề đường... Tháng Mười một, chưa phải lo lắng chuyện thi cử và tình bạn, tình thầy trò có nhiều dịp được thăng hoa. Tháng Mười một, hiểu bạn bè hơn, yêu thương bạn bè hơn, biết ơn thầy cô hơn và yêu cuộc đời học trò hơn.


Tháng Mười một, mùi nhựa thông quấn quít, hoà quện với cái nắng hanh hanh, với cái lạnh se se theo tôi suốt cả một thời học sinh. Tháng Mười một là vị mặn mòi của biển, là cơn gió mang hương vị của biển với những chú dã tràng mải miết xe cát chợt núp mình chạy trốn mỗi khi có bước chân người. Những khi nhớ biển, chỉ cần áp chiếc vỏ ốc lên tai là lại nghe ào ạt tiếng sóng và những kỷ niệm với bạn bè lại dồn dập tràn về, như những đợt sóng cuồn cuộn đổ bờ không ngừng nghỉ.


Tháng Mười một, tiết trời ủ dột, chợt nắng chợt gió bất thường nhưng thương nhớ quá đi thôi!

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

Cho những ai không còn mẹ.

Trắng - Đỗ Trung Quân


Mẹ ta tro bụi bên sông


Xuôi bèo hoa nẻo hư không... mẹ về


Chiều hoang trắng rợn bốn bề


Trần gian thêm một kẻ về mồ côi


Từ nay chỗ mẹ ta ngồi


Mây như tóc trắng rối bời... mây qua.


Chẳng bao giờ dám nghĩ một ngày không còn mẹ trên đời. Dù mẹ chưa bao giờ hiểu ta và chưa hề có một giờ ngồi tâm sự cùng mẹ nhưng cứ nghĩ đến một ngày không còn mẹ nữa thì nước mắt lại tràn trề trên má. Mà mẹ cũng chẳng bao giờ biết rằng ta nghĩ về mẹ với những suy nghĩ như thế này đâu, mẹ nghĩ rằng ta lạnh lùng và thờ ơ lắm với mọi lời mẹ nói cũng như với mọi sự trên đời. Có thể là như vậy nhưng trong thâm tâm ta rất sợ một ngày mẹ sẽ rời xa ta đi vào cõi vĩnh hằng, sợ vô cùng cái ngày ấy. Đã từng có câu nói rằng " Chỉ khi nào mất mẹ người ta mới trưởng thành", nhưng ta chẳng bao giờ muốn trưởng thành cả, ta chỉ muốn mãi mãi là đứa trẻ con trong mắt mẹ mà thôi.

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2008

Đột nhiên phải lòng Obama.

Chiều qua, trong lúc xem lại video bài phát biểu đầu tiên của B.Obama sau khi vừa đắc cử, tôi phát hiện ra rằng đột nhiên mình phải lòng vị tân tổng thống Mỹ này. Một phong cách điềm tĩnh, bình thản với giọng Anh - Mỹ chuẩn, chậm rãi, một ánh mắt nhìn thẳng cương nghị đã khiến tôi phải lòng ông. Không phải tôi chưa từng ngưỡng mộ một chính trị gia nào trên thế giới, luôn ngưỡng mộ và kính phục tính cách ôn hoà và tài lãnh đạo lỗi lạc của tổng thống Abraham Lincoln; đã rất thích Napoleon, vị hoàng đế hiếu chiến của Pháp; đã rất thích phong thái và tài diễn thuyết của tổng thống Bill Clinton; đã rất có cảm tình với tổng thống Pháp Jack Chirac... Nhưng lại phải lòng Obama. Tôi phải lòng một người đàn ông 47 tuổi thuộc cung Sư tử, có một vợ và hai đứa con gái, là tổng thống Mỹ, là người da đen và ở cách tôi nửa vòng trái đất.

Khi người ta rất rất yêu mến một ai đấy, người ta thường có xu hướng hơi quá kỳ vọng vào người đó. Tôi ước sao cả thế giới đều yêu mến ông như tôi và ông sẽ có đủ trí tuệ và sức mạnh để làm được những điều toàn thế giới đang trông chờ vào ông. Giở lại quá trình tranh cử của Obama, ông đã thật sự rất xuất sắc khi biến cái không thể thành có thể, khi tự đưa mình trở thành một vì sao sáng chói trên chính trường trong nước và vượt qua các đối thủ một cách ngoạn mục. Mong sao trong nhiệm kỳ của ông, ông sẽ vẫn sáng suốt như vậy và đưa ra được một chính sách đối nội đúng đắn, giúp nước Mỹ thoát khỏi khủng hoảng kinh tế và chí ít cũng đạt được những chỉ số kinh tế ấn tượng giống như B.Clinton đã làm được cho nước Mỹ hơn 10 năm trước đây. Nền kinh tế của nước Mỹ được ví như phong vũ biểu của nền kinh tế thế giới cho nên khi nền kinh tế này bị hắt hơi xổ mũi thì nền kinh tế thế giới cũng không tránh khỏi cảm lạnh. Mong cho kinh tế Mỹ ổn định trở lại cũng là mong cho nền kinh tế thế giới thoát khỏi chao đảo trong hiện tại.

Cả thế giới đã chán ngấy hình ảnh một nước Mỹ ngông cuồng và hiếu chiến nên ai cũng kỳ vọng Obama sẽ có một chính sách đối ngoại ôn hoà hơn, tăng cường đối thoại và bớt đối đầu hơn. Các chuyên gia phân tích đã so sánh khó khăn trong nhiệm kỳ của ông Obama với thời kỳ nắm quyền của tổng thống Lincold trong cuộc Nam - Bắc phân tranh, với thời kỳ của tổng thống Roosevelt trong cuộc chiến tranh thế giới thứ 2 chống phát xít. Thế giới đang chờ đón động thái của tân tổng thống đối với các vấn đề như Iraq, vấn đề Trung Đông, vấn đề Bắc Triều Tiên, Afganistan, các chính sách cụ thể trong quan hệ với từng khu vực... Có vẻ như các khó khăn chồng chất đang đón chờ Obama hơn là những thảm đỏ. Nhưng chỉ trong khó khăn một thiên tài mới thể hiện hết được tài năng của mình. Cũng giống như bao người yêu mến ông, tôi cầu mong sao ông sẽ một lần nữa làm được điều phi thường, biến cái không thể thành có thể, trở thành vì sao chói sáng trên chính trường quốc tế, được đứng vào hàng ngũ những tổng thống Mỹ vĩ đại nhất và làm được thật nhiều điều tốt đẹp cho thế giới này. Dù biết những kỳ vọng quá lớn sẽ làm cho sức nặng trên vai ông càng lớn nhưng hy vọng rằng tôi và nhiều người khác trên thế giới sẽ không bị thất vọng vì ông.

Và tôi sẽ luôn dõi theo ông trong suốt hành trình ông đi...

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

Chúc mừng tân tổng thống Mỹ Barack Obama.

Chiều nay, đọc trên Internet biết tin ông Barack Obama thắng cử, trở thành tổng thống thứ 44 của nước Mỹ và cũng là tổng thống da đen đầu tiên của đất nước này, không hiểu tại sao tôi lại khóc, những giọt nước mắt rơi mà không tài nào kìm giữ được. Chẳng phải tôi thiết tha gì với những chính sách của ông này vì tôi cũng không theo dõi kỹ lắm quá trình tranh cử mặc dù tôi vẫn ủng hộ ông hơn những đối thủ của ông từ trước đến nay. Cũng chẳng phải vì ông sẽ đưa ra được một chính sách đối ngoại có lợi cho Việt Nam bởi vì vị tổng thống Mỹ nào cũng vậy thôi, dù thuộc đảng Dân chủ hay Cộng hoà, dù là người da trắng hay da đen thì cũng đặt lợi ích tối cao của nước Mỹ lên hàng đầu... Tôi khóc đơn giản bởi một lẽ ông là người da đen. Tôi khóc đơn giản bởi một lẽ tấm gương của ông sẽ giúp cho biết bao người bị coi là thiểu số, bị kỳ thị có được niềm tin vươn lên để đạt được thành công lớn trong cuộc đời. Tôi khóc đơn giản vì nghĩ đến một " thế giới đại đồng" dù nghe có vẻ mơ hồ nhưng có vẻ rõ nét hơn cùng với việc từ nay những người vốn bị kỳ thị ( vẫn còn rất nhiều trong bất kỳ xã hội nào ) sẽ tự tin hơn trong cuộc sống. Tôi khóc vì một lẽ từ nay, hoặc ít nhất trong nhiệm kỳ của ông Obama sẽ có nhiều những chính sách có lợi cho những người da đen hơn và sẽ có thêm tiền lệ để có thêm nhiều người da đen lên nắm những chức vụ cao nhất trong chính quyền Hoa Kỳ.

Nước Mỹ kể từ “ Tuyên ngôn giải phóng nô lệ” của Tổng thống Abraham Lincoln năm 1862 đến nay đã dần xoá bỏ sự kỳ thị đối với người da đen và thực sự người Mỹ gốc Phi ngày nay đã có đầy đủ quyền lợi và nghĩa vụ như bất kỳ người Mỹ da trắng nào nhưng việc có một lãnh đạo tối cao là người Mỹ gốc Phi lại là một chuyện rất khác biệt, một việc phải được mô tả bằng hai chữ “phi thường”. Tôi khâm phục và ngưỡng mộ ông Obama, một người rất trẻ tuổi, với gương mặt thông minh rạng ngời và một nước da đen nguyên bản không hề tẩy trắng. Nói đến từ " tẩy trắng" bởi vì tôi biết nhiều người da đen cũng từng thành công tột đỉnh trong nhiều lĩnh vực nhưng họ lại từ chối làn da đen của chính mình. Micheal Jackson là một ví dụ, anh ta đã dùng biết bao hoá chất để tẩy đi làn da đen của mình với hy vọng sẽ trở thành một người da trắng để đến mức cả cơ thể phải chịu đau đớn bởi những phản ứng của hoá chất. Cũng với việc " tẩy trắng" này, tôi đã xem hẳn một phim phóng sự về việc những người da đen, từ những người ở vị trí cao đến những người dân thường, họ đều cố làm mọi cách để trở nên trắng hơn mặc dù biết sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào. Cho nên hình ảnh đẹp đẽ của vị tân thổng thống sẽ là một khuyến khích và là niềm tự hào rất lớn đối với bất cứ người da đen nào trên thế giới, không chỉ là người Mỹ gốc Phi.

Một thế giới đại đồng, thật xúc động khi được xem những hình ảnh người da trắng bên cạnh người da đen ăn mừng chiến thắng của tân tổng thống. Một tổng thống với xuất thân là một người đa chủng tộc, đa dân tộc và đa quốc gia, một người nhập cư và thuộc thiểu số khiến cho những người thiếu may mắn có thể hy vọng về những dự cảm tốt đẹp hơn trong tương lai. Người Việt Nam cũng có thể hy vọng một ngày nào đó sẽ có một vị tổng thống Mỹ là người gốc Việt. Biết đâu đấy!

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2008

Entry for October 28, 2008

Tôi mặc cả từng đồng -

Và nhận được từng đồng.

Thử hỏi xin một triệu -

Cầm, và đừng ngạc nhiên!

Cuộc đời này vẫn sống,

Nhưng chỉ cho phần mình.

Và chúng ta tất cả

Làm việc cho cuộc đời.

Cậu đáng giá năm xu?

Đừng kêu ca oán thán.

Lườm chi người giàu có,

Hãy học cách ước mơ.

Làm thuê hay triệu phú -

Đời đối xử công bình

Muốn được đời tưởng thưởng

Hãy đòi hỏi chính mình.

( St)

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2008

The day before you came.

Must have left my house at eight, because I always do
My train, Im certain, left the station just when it was due
I must have read the morning paper going into town
And having gotten through the editorial, no doubt I must have frowned
I must have made my desk around a quarter after nine
With letters to be read, and heaps of papers waiting to be signed
I must have gone to lunch at half past twelve or so
The usual place, the usual bunch
And still on top of this I'm pretty sure it must have rained
The day before you came

I must have lit my seventh cigarette at half past two
And at the time I never even noticed I was blue
I must have kept on dragging through the business of the day
Without really knowing anything, I hid a part of me away
At five I must have left, there's no exception to the rule
A matter of routine, I've done it ever since I finished school
The train back home again
Undoubtedly I must have read the evening paper then
Oh yes, I'm sure my life was well within its usual frame
The day before you came

Must have opened my front door at eight o'clock or so
And stopped along the way to buy some chinese food to go
I'm sure I had my dinner watching something on tv
There's not, I think, a single episode of dallas that I didn't see
I must have gone to bed around a quarter after ten
I need a lot of sleep, and so I like to be in bed by then I must have read a while
The latest one by marilyn french or something in that style
It's funny, but I had no sense of living without aim
The day before you came

And turning out the light
I must have yawned and cuddled up for yet another night
And rattling on the roof I must have heard the sound of rain
The day before you came.


Bài hát này là lời tự sự của một cô gái trước khi gặp được tình yêu của cuộc đời mình. Lời bài hát mô tả một cách rất chi tiết cuộc sống của cô, chính xác đến từng giờ, từng phút trên nền nhạc đều đều, buồn man mác.


Lời dịch:



Ngày anh chưa đến.

Ngày nào cũng thế, 8 giờ sáng là em ra khỏi nhà


Em biết chuyến tàu của em giờ đó là chuyển bánh


Trong khi tàu đi vào thành phố, em đọc vài tờ báo


Cái bài xã luận chết tiệt lần nào cũng làm em nhăn nhó


Em phải bắt đầu làm việc vào lúc 9 giờ 15


Một đống thư phải đọc, một đống giấy tờ phải ký


Mười hai giờ hơn em đi ăn trưa


Cùng một chỗ đó, với cùng những con người đó


Và lúc nào em cũng chắc chắn là trời sẽ mưa


Cái ngày anh chưa đến.



Mới 2 rưỡi chiều em đã hút đến điếu thuốc thứ bảy


Thế mà hồi đó em chẳng hề biết là em buồn, lạ thật


Em cứ kéo lê tấm thân mình từ ngày này qua ngày khác


Em giấu mình đi, vì em chẳng thực sự biết cái cóc khô gì


5 giờ là em biến rồi, chẳng bao giờ có ngoại lệ cả


Chỉ là vấn đề thời gian biểu thôi, từ hồi hết học em vẫn luôn làm thế


Chuyến tàu chiều lại đưa em về nhà


Trên đường về đương nhiên em đọc vài tờ báo chiều


Thế đấy, em chắc là cuộc sống của em rất ổn trong cái khung của nó


Hồi em chưa có anh


Em về đến nhà và mở cửa thì đã 8 giờ tối hoặc hơn


Trên đường về em đã mua một bữa tối với vài món Tàu bán sẵn


Em chén chúng một mình trong lúc xem TV


Hình như em chưa bỏ lỡ một tập phim Dallas nào đâu


Đồng hồ chỉ 10 giờ 15 là em đi ngủ


Em hay thiếu ngủ lắm, nên sớm như thế là em đã lên giường rồi


Em cũng đọc một tẹo trước khi ngủ, truyện của Marilyn French hay cái gì đó đại loại thế


Thật buồn cười là em chẳng có tí tẹo khái niệm nào về chuyện sống không mục đích cả


Ngày anh chưa tới ( em thế đấy)


Rồi em tắt đèn


Lại một đêm nữa rồi, em ngáp một cái dài rồi cuộn mình lại


Và em lắng nghe tiếng mưa rơi lách tách trên mái nhà


Cái ngày anh chưa đến...


Người đi cùng tôi cuối thu vắng...

Buổi chiều cuối thu êm ả trong hồn, trời u ám một cách đáng ngờ nhắc nhở đến một trận mưa sẽ bất chợt đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Thân xác và tinh thần rã rời sau một giấc ngủ dài mệt nhọc. Mở " Quelque chose dans mon coeur" ra nghe, càng cảm thấy buồn bã hơn. " Vài điều vương vấn trong tim tôi", đó là tựa đề bài hát tiếng Pháp này.


Quelque chose dans mon coeur


 Mes parents me voient trop p'tite
mes copains me grandissent trop vite
même si je leur tiens encore la main
quelque chose me tire vers demain
quand j'balade une douce tristesse
en vieilles tennis et slack US
j'aimerai que le temps s'accélère
des fois je voudrais tout foutre en l'air

Quelque chose dans mon cœur
me parle de ma vie
entre un grand mystère qui commence
et l'enfance qui finit
quelque chose dans mon cœur
fait craquer ma vie
une drôle d'envie une impatience
et la peur que j'oublie qui je suis
qui je suis

Je voudrais faire le tour de la terre
devenir une autre Ava Gardner
écrire avec mon écriture
mes passions secrèts sur les mûrs
tout savoir de ces moments
que j'ai vu dans des films seulement
et pouvoir revenir en arrière
pleurer dans les jupes de ma mère

quelque chose dans mon cœur...

quand je dors pas seule dans la nuit
seule dans la ville endormie
il y a des voix qui me chuchotent tout bas
une histoire qui n'est rien qu'à moi

quelque chose dans mon cœur...


Lời dịch:


Một điều gì đó trong trái tim tôi

Cha mẹ chỉ xem tôi như một đứa trẻ
Còn bạn bè tôi thì lại thấy tôi trưởng thành quá nhanh
Dù tôi vẫn nắm lấy tay họ
Nhưng một điều gì đó cứ kéo tôi đến tương lai
Khi nỗi buồn lắng dịu trong tôi
Và khi những trò chơi không còn làm tôi hứng thú nữa
Tôi ước mong thời gian qua mau
Đã rất nhiều lần tôi muốn vứt bỏ mọi thứ

Một điều gì đó trong trái tim tôi
Cho tôi biết thêm về cuộc sống
Khi một thế giới huyền ảo sắp mở ra
Và tuổi thơ thì đã qua đi
Một điều gì đó trong trái tim tôi
Làm thế giới quanh tôi sụp đổ
Một khát khao kì lạ, một sự mong chờ và nỗi sợ
Đã làm tôi quên đi con người thật của mình

Tôi muốn được đi vòng quanh thế giới
Và trở thành một Ava Gardner mới
Viết bằng chính ngòi bút của mình
Bằng những niềm đam mê chôn dấu
Tôi muốn được biết về những khoảnh khắc
Mà tôi chỉ mới được thấy trong phim ảnh
Và tôi mong được trở về quá khứ
Để có thể ôm chầm lấy mẹ và bật khóc

Một điều gì đó trong trái tim tôi ...

Mỗi khi tôi thao thức trong màn đêm
Chỉ một mình trong khi cả thành phố đang say giấc
Tôi lại nghe những giọng nói thì thầm
Về câu chuyện của riêng tôi...

Một điều gì đó trong trái tim tôi...


Chẳng hiểu sao tôi cứ nhớ đến lần băng qua cánh đồng lúa cùng với NH trong một buổi chiều mùa đông ảm đạm. Đôi khi nỗi nhớ đó lại là một lần cùng NH đi trong bóng đen của một đêm đông, con đường vắng lặng và trống trải, gió lạnh lắm, lạnh đến tái tê. Lần nào NH cũng hát cho tôi nghe bài " Vầng trăng cô đơn", bài hát hồi đó tôi rất thích. Những lần ngồi trong phòng trọ của NH, cậu ấy chơi đàn organ còn T., cậu bạn cùng phòng chơi ghita, các cậu ấy cắm micro hát cho mình tôi nghe. NH hát nhiều bài nhưng tôi vẫn chỉ nhớ nhất bài " Vầng trăng cô đơn", còn T. hay hát bài " Không thể và có thể". Cậu ấy hát rất hay và tâm trạng. NH học thanh nhạc còn T. học organ thì phải...


Những ngày tháng rảnh rỗi, tôi có nhiều thời gian rong chơi cùng NH những lúc buồn chán. Bạn cùng lớp cậu ấy cứ nghĩ tôi là bạn học phổ thông của NH trong khi thực tế tôi hơn cậu ấy tới hai tuổi. Tuy nhiên hai người cũng chỉ xưng tên với nhau thôi vì vẻ bề ngoài của cậu ấy cũng già dặn hơn tôi nữa. Cậu ấy gầy, cao và khẳng khiu như một thanh củi.


Hồi đó tôi nóng tính và dễ nổi giận. Không dưới một lần tôi nổi giận với NH một cách rất vô cớ nhưng cậu ấy đều nín thinh chịu đựng tôi mới một sự kiên nhẫn đến khó tả. Có lần cậu ấy hỏi tôi là nếu một người con trai nắm tay một người con gái điều đó có nghĩa là gì. Tôi cười nói đùa điều đó có nghĩa là hai người đã yêu nhau rồi. Ặc ặc... Thế là cậu ấy nói rằng một ngày nào đó sẽ nắm tay một người để bày tỏ nỗi lòng mình. Ai mà chẳng biết " một người" mà cậu ấy muốn ám chỉ là ai chứ nhưng tôi cứ giả vờ như không biết điều gì. Một lần cậu ấy ốm, tôi đường sữa, bánh ngọt đến thăm, cậu ấy cảm động lắm nhưng với tôi hồi đó quả thực chỉ là một hành động quan tâm tới bạn bè quá đỗi bình thường.


Một sáng ngày giáp tết năm đó, tôi vừa cãi nhau với cô bạn cùng phòng, tâm trạng không được tốt lắm. Nghĩ đến cậu ấy, tôi phóng xe đến rủ cậu ấy đi chợ xuân chơi. Cậu ấy có vẻ do dự không trả lời dứt khoát, tôi giận dữ phóng xe bỏ đi và nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa. Tâm trạng chán chường, tôi phóng xe từ HN về thẳng HP mà không biết cậu ấy đã chạy đuổi theo tôi rồi gặp tai nạn phải vào bệnh viện. Mãi một ngày rất lâu sau này khi gọi điện cho cậu ấy tôi mới biết sự thật đó, cảm thấy ân hận nhưng mọi chuyện cũng đã rồi. Cậu ấy cũng không tỏ ra giận tôi nhưng quả thật tôi chẳng thể làm gì để bù đắp cho cậu ấy được nữa. Một thời gian sau thì tôi bặt tăm cậu ấy, bặt tăm cho đến tận bây giờ. Đôi khi tôi vẫn băn khoăn tự hỏi không biết giờ này cậu ấy đang lưu lạc nơi đâu, cuộc sống của cậu ấy có được suôn sẻ hay không? Đôi khi tôi vẫn bị ám ảnh bởi tưởng tượng ra cảnh cậu ấy phóng xe đuổi theo tôi trong một ngày cuối năm đường phố đông đúc rồi gặp tai nạn mà không gì có thể xua đi nổi... Cầu trời cho cuộc đời của cậu ấy gặp được nhiều điều tốt đẹp và may mắn.