Thứ Hai, 28 tháng 4, 2008

Không biết đặt tên là gì!

Những lần phóng xe ào ào qua cầu, tôi hay nhớ đến một tiêu đề truyện của Grabien Maquez, tác giả của " Trăm năm cô đơn", cuốn " Hồi ức về những cô điếm buồn của tôi". Mặc dù chưa hề đọc cuốn tiểu thuyết đó nhưng cái tiêu đề ấy đã in đậm trong óc tôi khiến tôi một cách vô thức luôn nghĩ về nó.


Lâu lắm không tự ngắm mình trong gương, chỉ thường là soi để xem quần áo, đầu tóc có chỉnh tề trước khi bước ra đường không. Nhưng nếu có ngắm thì có lẽ chỉ thấy một hình ảnh hơi buồn rầu của chính mình trong đó.


Những câu chuyện về một người đàn bà, không còn trẻ nữa, đã là mẹ của một số đứa con nhưng vẫn là tiêu điểm giành giật của hai người thành đạt và giàu có cứ lặp đi lặp lại với những tình tiết cũ rích. Không hiểu đến bao giờ câu chuyện đó sẽ chấm dứt? Tự thấy mình quá kiên nhẫn và hơi vô lý khi phải nghe những câu chuyện kiểu như thế từ năm này qua năm khác, từ tháng này qua tháng khác, từ ngày này qua ngày khác.


Tôi thích ngồi quán cafe và lê la cũng nhiều nhưng không phải nơi nào cũng để lại ấn tượng. Những hôm có tâm trạng thường chỉ nhớ nhất những buổi chiều thanh thản ngồi Starbucks hay Potomac ở Hồ Tây, uống cốc cafe Capuchino to tổ chảng thơm mùi sữa, ngắm dòng người qua lại hay nhìn ra hồ nước trước mặt một cách vô định. Chả nghĩ gì, chỉ thả hồn tự do phiêu bạt trong gió.


Những hôm đi đường thấy lá sấu vàng rụng đầy gốc cây, lại tiếc không mang máy ảnh đi chụp vài tấm về làm kỷ niệm. Thời gian trôi chả bao giờ lấy lại, tóc đã có sợi bạc rồi đấy, sao nghĩ ngợi gì nhiều thế. Cuộc sống bây giờ không phải để đếm xem mình làm được gì hay mình có bao nhiêu tiền nữa mà để xem mình có bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút, bao nhiêu giây vui và hạnh phúc. Có lẽ chỉ mình tôi trên trái đất này có cách tính thời gian như vâỵ, tính thời gian bằng những niềm vui và hạnh phúc mình được hưởng trong quãng thời gian còn lại của cuộc đời.