Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

Lần gặp T.

Sáng ngủ dậy thấy có nắng, cứ tưởng hôm nay trời quang mây tạnh. Ai dè bây giờ lại mưa, trời cứ xầm xầm xì xì lúc mưa lúc tạnh, chả làm gì và đi đâu được. Ngồi trong nhà nghe nhạc trong tiếng mưa rơi cũng thú nếu như không có những kế hoạch phải hoàn thành.


Tôi hết nghe Kingston Town lại đến You're my everything, những bài hát ngày nhỏ tôi rất thích, nghe đi nghe lại. Nhớ chiều mưa ấy, tôi, K và T ngồi nhậu ở một quán thịt dê trên đường nào đó ở SG. Ba người bạn lâu ngày gặp lại rất vui nên hôm đó tôi phá lệ uống thả dàn. Ba người chơi hết gần một két bia Ken, say lử lả. Mà vui không tả được. Lúc chia tay, nhân có hơi bia, K và tôi ôm nhau thân ái, hành động mà lúc tỉnh chắc cậu ấy chẳng bao giờ dám làm. He he... Rồi T đưa tôi về, ngồi sau lưng anh mà tôi thấy như đang bồng bềnh trôi ở một cõi nào xa tít tắp.


Nhớ lần T đưa tôi lên quán bar ở trên tầng rất cao ở giữa trung tâm SG nghe nhạc. Anh kể về công việc của anh, câu chuyện thường xuyên và chủ đạo giữa hai đứa. Trong câu chuyện của mình bao giờ anh cũng nhắc đến mẹ, người đã gặp tai nạn và mất khi anh mới học năm thứ 2 đại học. Khi anh đưa tôi đi mỗi con đường, mỗi địa điểm anh đều nói là mẹ anh đã từng đưa anh đến đây, đến đây... Mẹ anh mất cũng được chục năm rồi mà anh còn thương mẹ anh nhiều đến thế. Tôi thấy rưng rưng trong lòng vì cảm động và vì thương anh.


Nhớ lần T nói mời tôi với K đi nhậu, tôi nói K đi VT rồi. Anh hỏi sao em biết. Bởi K là bạn học cùng trung học với anh và qua anh tôi mới biết K nên anh cũng không ngờ tôi lại mau chóng trở nên thân thiết với K như vậy. Tôi trả lời vì K là bạn tri kỷ của em mà. Anh hỏi luôn: " Thế anh là gì của em ?"  Tôi không đáp vì không biết phải trả lời anh như thế nào. Anh là gì của tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Anh là bạn thân, là tri kỷ hay là người tình của tôi? Hay tất cả những thứ này cộng lại? Tất cả đều lẫn lộn và không có ranh giới cụ thể. Vậy thì tốt hơn hết đừng định nghĩa anh là gì của tôi và tôi là gì của anh, cứ để vậy và ta vui với thực tại là đủ rồi.


Năm năm quen nhau, ba lần gặp mặt, mỗi lần vài ngày, vậy mà lúc nào cũng rất thân thiết như là chưa từng xa nhau. Một ngày nào đó khi anh đã có gia đình và tôi cũng vậy, ta gặp lại nhau, tay nắm tay và mắt long lanh giot lệ. Thế cũng đủ biết ta đã yêu quý nhau và nhớ nhau đến mức nào.


Hạnh phúc nào phải xa lạ gì...

Bàn tay của những người đàn ông tôi yêu.

Tôi thích một người đàn ông có đôi bàn tay đẹp. Một đôi bàn tay thuôn dài, không phải đôi bàn tay mướt mát như của phụ nữ mà cứng cỏi với những ngón tay được cắt ngắn, sạch sẽ và hai ngón tay cái rất cong. Đôi bàn tay đó thường được tìm thấy ở những người nghệ sỹ hoặc những người không phải lao động chân tay.


Những người bạn trai của tôi cũng thường là người có đôi bàn tay đẹp. XT với những ngón tay dài nhưng gân guốc, bàn tay của người chơi thể thao rất nhiều. Đôi bàn tay đó thời sinh viên vẫn thường nắm lấy tay tôi mỗi khi bước sang đường hay vuốt tóc tôi trong những ngày hiếm hoi gặp mặt.


LH với những ngón tay của người nghệ sỹ chơi đàn violin, đầu ngón tay vuông chứ không phải búp măng, lúc nào cũng trắng trẻo, sạch sẽ và ngoan ngoãn như bản chất rất ưa sạch sẽ của anh. Đôi bàn tay đó rất mềm dẻo khi chơi đàn, khi uốn éo biểu diễn cho tôi xem hình giống như ngọn lửa nhưng cũng rất cứng cáp khi giúp tôi sửa chữa đồ điện, sắp xếp các vật dụng trong nhà.


PH có đôi bàn tay của người quản lý, đẹp và cứng rắn để chỉ đạo công việc hàng ngày trong công ty. Đôi bàn tay đó chẳng bao giờ giúp tôi làm việc gì bởi vì anh luôn nói phải biết sử dụng dịch vụ và anh thường có một đội ngũ nhân viên để tôi cần gì là có thể giúp đỡ ngay.


Th. với những ngón tay cái rất cong mà tôi thường nói đó là dấu hiệu của việc rất chiều vợ và người yêu. Anh đã rất chiều chuộng tôi trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau. Cũng chính anh đã đi học bó hoa và tự tay bó những bó hoa rất đẹp tặng tôi mỗi cuối tuần. Ngày đó trong phòng tôi luôn luôn ngập tràn những bó hoa anh đem đến.


Bàn tay của T. cũng là đôi bàn tay của người nghệ sỹ, thuôn dài với những móng tay hình ôvan. Anh đánh trống chứ không chơi đàn, và đó cũng là nghề tay trái của anh. Đôi bàn tay ấy thường nắm tay tôi khi gặp mặt và khi chia tay thường nói không nỡ rời xa...


Nhưng những bàn tay đó đều đã rời xa tôi mất rồi...

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2008

Entry for September 24, 2008

Dòng chữ này nằm trên cái bánh sinh nhật LH mang đến cho tôi. Bánh thì tôi xử lý ngay rồi trước khi nhớ ra là phải chụp ảnh. Chỉ còn mỗi dòng chữ tôi bóc ra bỏ ngăn đá tủ lạnh hôm nay mới nhớ ra đem chụp ảnh làm kỷ niệm vậy.

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2008

Giấc mơ ba mươi.


( Viết cho ngày tôi tròn 31 tuổi)



Một buổi tối, khi tôi đang rảo bước bên bờ hồ Lâm Du thì nghe thấy tiếng cười khúc khích đằng sau lưng. Tôi quay lại nhìn và bắt gặp cảnh tưởng thú vị diễn ra trước mắt, một chàng trai đang cõng một cô gái, họ vừa đi vừa cười, tiếng cười tinh nghịch và hạnh phúc. Dù trong bóng tối không nhìn rõ mặt đôi trẻ ấy nhưng tôi đoán họ chỉ chừng độ tuổi hai mươi. Tôi tránh sang bên để cho đôi trẻ đi qua, và thốt nhiên tôi như thấy tôi đang bất lực đứng nhìn tuổi hai mươi của mình trôi qua trước mắt, trôi qua mà không thể làm gì để níu giữ nó lại. Những bước chân bỗng dưng trở nên nặng nề, tôi đau đớn nhớ ra rằng đã lâu mình không nắm tay ai tung tăng bước đi trên phố.



Khi ta hai mươi, ta có thể công khai cõng nhau đi ngoài đường mà không sợ bị ai cười chê hay la phiền nhưng khi ta ba mươi, dù rất yêu, ta không thể làm thế trước bao con mắt đang nhìn. Đó là sự khác biệt của những lứa tuổi? Phải chăng, chỉ lứa tuổi trên dưới hai mươi mới có sự thể hiện bản thân và tình yêu một cách hồn nhiên và vô tư đến thế?



Khi tôi hai mươi, tôi thường nhìn tuổi ba mươi bằng đôi mắt xa lạ, như không hề liên quan đến mình, không bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay, tôi ngồi đây và viết những dòng chữ này, buồn rầu và đau đớn. Hai mươi tuổi, tôi vẫn thường thức khuya nhưng lúc ấy lòng tôi trong veo không chút băn khoăn cho cuộc sống trước mắt. Vào một đêm cuối năm khi tôi mới bước sang tuổi ba mươi, giây phút nằm đếm giọt mưa rơi trên mái hiên, tôi xót xa nhận ra rằng một đêm không ngủ của cô gái hai mươi khác biệt quá so với một đêm mất ngủ của người đàn bà ba mươi.



Giấc mơ hai mươi của tôi luôn thấp thoáng bóng hình một người đàn ông, một gia đình và những mong chờ. Ba mươi, tôi không còn nghĩ về một gia đình nữa, vẫn có những hình ảnh người đàn ông lướt qua trong cuộc đời nhưng rồi mau chóng biến mất, bị quên lãng trong vô số những công việc phải làm để khẳng định bản thân, như để giành giật lại với thời gian những gì tôi đã để rơi rớt trong suốt lứa tuổi hai mươi.



Ba mươi, người phụ nữ đã có gia đình không còn thời gian cho những thú vui phù phiếm. Cuộc sống là một chuỗi những thực tế với sự tính toán đến chi li, có đôi khi không biết mình đang vui hay đang buồn. Người đàn bà chưa có gia đình, chông chênh giữa ý muốn có một người đàn ông bên mình và một cuộc sống tự do tự tại đầy quyến rũ.



Tuổi hai mươi, tôi yêu như tình yêu đã có sẵn trong máu thịt. Bởi tuổi trẻ tràn trề cảm xúc và sinh lực, thèm muốn và khát khao chìm đắm trong một thứ tình cảm thanh cao mà người ta thường gọi là tình yêu. Ba mươi tuổi, tôi yêu như một thói quen. Thói quen là khi về đến nhà việc đầu tiên là lục túi lấy chìa khoá tra vào ổ, là mở cửa và bật đèn điện sáng, là máy móc bật vô tuyến nhưng có khi không bao giờ ngó đến xem đang là chương trình gì. Và một hôm nào đó khi ta không còn ở ngôi nhà đó nữa, vô thức vẫn đưa ta về nơi chốn ấy. Đứng trước cửa rồi, ta mới vỡ lẽ ra ngôi nhà đó không còn chỗ nào cho ta đi về nữa. Bần thần hồi lâu, ta quay đi, về với ngôi nhà mới và tạo lập một thói quen mới. Tiếc nuối đấy, buồn rầu đấy nhưng cuộc sống không cho phép ta lơ đãng thêm lần thứ hai như thế. Để một ngày nào đó vô tình đi qua con đường cũ, thoáng chút nhớ nhung nhưng phố xá đông vui chẳng kịp cho ta thêm một giây phút buồn rầu.



Với đàn bà ba mươi, thời gian vụt trôi nhanh như một lằn sao chổi vệt ngang bầu trời vào một đêm mùa đông rét buốt...



Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2008

Giai điệu tình yêu.

Khi bạn nghe một bài hát hoặc đọc một bài thơ nào đó, tự dưng bạn cảm thấy bài hát hoặc vần thơ ấy rất phù hợp với tâm trạng của mình. Hoặc đôi khi bạn cảm thấy bài hát hay vần thơ đó hay vô cùng, hay đến mức bạn không tả nổi tâm trạng của mình và bạn không thể dùng lời mà diễn tả cái hay đó được. Bạn cứ muốn nghe mãi, cứ muốn đọc mãi hoặc muốn chìm đắm trong những giai điệu êm mượt của nhạc, của lời, của âm điệu, vần luật... Có đôi khi bài hát hoặc vần thơ ấy gợi nhớ cho bạn về một ai đó hoặc một kỷ niệm nào đó đã qua, có thể là một kỷ niệm êm đềm, có thể là một kỷ niệm buồn bã...


Bài hát " Giai điệu tình yêu", anh N. gửi cho tôi từ hơn một năm rồi. Bài hát đó ca sỹ hát là ai anh còn không nhớ nổi. Lần đầu nghe tôi không thấy ấn tượng nhưng gần đây tôi mở ra nghe lại, thấy rất thích giai điệu và cả giọng ca sỹ nữa. Đoạn dạo đầu kéo violin thật da diết, mỗi khi nghe violin vẫn thường làm tôi buồn điên cuồng như thế. Mỗi lần nghe bài này tôi lại như nhìn thấy nụ cười của N. trong một buổi chiều êm đềm ở SG. Anh rất mập và tôi thường gọi trêu anh là " N. béo" mà anh cũng không giận. Tuy bằng tuổi nhưng tôi vẫn gọi là anh, khi anh không cười trông anh khó khó nhưng khi anh cười, nụ cười như bừng sáng cả khuôn mặt, rất duyên và có vẻ bẽn lẽn, trẻ trung sao đó. Khi nói chuyện với tôi anh vẫn có cái vẻ bẽn lẽn như thế tuy rằng anh rất hay nói chuyện vui khiến tôi cứ cười mãi không thôi.


Buổi chiều cùng anh đi cafe, quán vườn trên đường  Đinh Bộ Lĩnh rất rộng và nhiều cây cối, có một cái hồ nằm giữa vườn. Ở đây tầm chiều mỗi bàn người ta phải đốt một mẩu hương muỗi để xua muỗi. Tôi và anh ngồi một bàn bên hồ, nói chuyện, cười với nhau và ngắm chiều buông thầm lặng. Buổi tối, tôi theo anh đi diễn ở sân khấu ngoài trời TĐ, bạn bè anh nhìn tôi khen dễ thương rồi hỏi bạn N. là ca sỹ à. Híc.............. N cười nói bạn thân 30 năm mới gặp lại. He......... Tôi ngồi dưới xem, anh sợ tôi buồn nên nhắn tin nói ráng chịu đựng nghen. Anh thật là dễ thương biết bao và luôn khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng mỗi khi nghĩ đến...


Những người nghệ sỹ hoặc người có tâm hồn nghệ sỹ thường biết cách nói những câu chuyện vui khiến cho ta phải mỉm cười. Thế nhưng cuộc sống đâu chỉ toàn tiếng cười?

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2008

Bánh giò nóng đơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Chiều, đi bấm huyệt về, vòng qua Công ty A đưa anh H. cuốn sách. Cả văn phòng rộng mênh mang chỉ còn mình anh đang hí húi làm việc bên máy tính. Đưa sách xong nói em về đây anh bảo cứ ngồi chơi thi thoảng buôn chút cho vui. Đang có khách hàng giục gấp nên anh không bỏ dở được. Ngồi máy tính một lát, nói tự dưng em thèm ăn bánh giò nóng quá thể anh ạ. Anh nói đợi anh làm xong rồi đi. Hỏi bao lâu thì anh xong. Khoảng tiếng rưỡi nữa.

Một tiếng rưỡi nữa thì làm sao em chờ anh nổi, em không thể hoãn cái sự sung sướng đó lại được đâu. Thế là bye bye anh cứ việc ở lại làm việc em đi tìm hàng bánh giò nóng ăn đây. Anh H. chỉ cho chỗ bán bánh giò nóng gần đó, phi ngay ra. Nhưng hỡi ôi đã hết roài còn đâu nữa.

Nghĩ đến bánh giò nóng mà không được ăn quả thực không thể chịu đựng nổi. Cái vị giác cứ tưởng tượng ra mùi thơm ngậy của bánh và của giò là cơn thèm nổi lên, như lên cơn vật không tài nào cưỡng lại nổi. Bánh giò thì nhiều nhưng bây giờ chỉ thèm bánh ở vỉa hè ngã tư Trần Xuân Soạn và Ngô Thì Nhậm. Nghĩ đến con đường xa ngái sao mà ngại thế nhưng biết làm sao được, một khi cơn nghiện đã lên thì đành tặc lưỡi mà lao đi thôi.

Quán bánh giò nóng ở gần chợ Hôm ấy chắc có từ lâu lắm rồi ( lâu lẩu lầu lâu ấy nhỉ) vì dân Hà Nội gốc vẫn thường tìm đến đây ăn. Một chỗ ngồi xềnh xoàng với một cái thúng đựng đầy bánh giò nóng, một cái mâm bày đầy giò chả, bánh dầy, mấy cái ghế nhựa xoàng xĩnh. Chỗ ngồi thì tiện chỗ vỉa hè nào không có người là ngồi. Vậy mà đắt hàng vô cùng, khách ăn không bao giờ ngớt. Quán đó lúc trước HĐ hay dẫn tôi đến ăn mỗi buổi chiều rảnh rỗi, ngồi ngắm dòng người ngược xuôi qua lại và nhâm nhi miếng chả cốm thơm lừng. Lại nhớ hồi còn ở Pháo Đài Láng, gần đó có quán bánh giò nóng thật ngon. Những chiếc bánh mới vớt ra nóng hôi hổi còn bốc hơi nghi ngút, thơm mùi lá chuối bọc ngoài, thơm mùi nhân thịt và mùi bánh không có hàn the, thêm miếng giò lụa óng mượt nữa. Chao ôi mới nghĩ đến đã tứa nước miếng rồi!

Cũng chính bánh giò ở đó đã khiến tôi mất đi ác cảm với món ăn này nhưng quả thật món quà này tôi cũng chỉ ăn được ở 1-2 chỗ quen thuộc còn những hàng bánh giò bán rong hoặc những quán khác tôi không bao giờ ăn được hết...

Đã đến quán hàng quen thuộc, tìm một cái ghế nhựa ngồi xuống, gọi một bánh giò nóng với một chiếc chả cốm thơm phức, thêm chút tương ớt và xì dầu. Chậm rãi xúc một miếng bánh đưa lên miệng, cắn thêm một miếng chả nữa, cái ngọt cứ lan toả mãi trong miệng, sao mà ngon lành đến thế...

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2008

Tháng Chín dấu yêu.

Nếu như ngày trăng rằm là ngày vầng trăng tròn và sáng nhất trong một tháng thì có thể ví tháng Chín là tháng rằm trong một năm. Tháng Chín trời cao vời vợi, tinh khôi và dịu nhẹ với những ngày thu trong vắt và những đêm thu sâu thăm thẳm, vừa dịu dàng êm ái lại vừa nồng nàn quyến rũ không thể nào cưỡng lại nổi.


Khi cảm thấy làn gió nhẹ mơn man trên làn da, khi nghe thoang thoảng hương cốm mới, khi trên vòm cây lác đác có những chiếc lá vàng là ta biết tháng chín về. Tháng Chín trong veo và đẹp dịu hiền như cặp mắt trẻ thơ, ấm áp và yêu thương như vòng tay ôm quấn của đôi tình nhân. Không còn cái hanh hao của những ngày mới giao mùa, không còn những ngày nắng gay gắt như của mùa hạ, tháng chín tròn đầy giữa mùa thu, là những ngày thu rực rỡ nhất, đầy đủ và vẹn toàn nhất.


Tháng Chín là tháng của hương thơm. Mùi thơm của quả thị chín vàng, ngọt ngào như nụ hôn đầu đời. Khi nâng niu trái thị thơm nức trên tay, nhắm mắt lại ta ngỡ như cô Tấm sắp từ trong đó bước ra, đẹp dịu dàng như nàng tiên tháng chín. Như trong những câu chuyện cổ tích của Andexen, nàng tiên tháng chín dưới hình hài cô Tấm nhẹ nhàng bay lướt qua những ngôi nhà có những đứa trẻ ngoan đang sống, thì thầm kể cho chúng nghe câu truyện cổ tích " Tấm Cám " và ru chúng vào giấc ngủ ngoan lành.


Hoa móng rồng nở nhiều vào tháng Chín, mùi thơm ngọt ngào như mùi mít chín, năm cánh hoa nở đều, khum khum nom như những móng vuốt của một con rồng. Giữa đêm khuya thanh vắng, hương móng rồng thoát ra khỏi cành lá toả đi khắp không gian, ngỡ như mít nhà ai chín tới đang mời ong bướm bay về.


Tháng Chín là tháng của những sắc màu. Những đoá hoa cúc càng rực lên màu vàng chói chang trong cái nắng óng ánh như mật ong. Cúc đại đóa lúc nào cũng chỉ chực nở bung ra đùa giỡn với làn gió thoảng, như tiếng cười giòn tan, hồn nhiên và hạnh phúc của cô bé hiếu thảo sẵn sàng vượt qua bao gian khó để tìm thuốc về cứu người mẹ thân yêu trong câu truyện “ Sự tích hoa cúc”…


Trên cành hồng lúc lỉu những trái hồng chín mọng, được nắng thu ươm màu đỏ tươi như những viên hồng ngọc lấp ló sau tán lá xanh. Trong một sáng tháng Chín êm ả, mở mắt ra thấy cành hồng trĩu quả sà vào cửa sổ, bên trên là cả một bầu trời xanh ngắt thấy cuộc đời không có gì thương mến hơn.


Tháng Chín dấu yêu ơi!!!



Thứ Ba, 9 tháng 9, 2008

!

Không một lần nói lời yêu nhưng ánh mắt đăm đắm nhìn, buồn như cả một bầu trời thu hoang vắng. Lần đó gặp nhau, T cầm bàn tay tôi nói độ này sao em gầy thế rồi đưa lên môi hôn. Cảm động vì ít có ai quan tâm tới cái sự béo gầy của mình từ lâu lắm rồi và bởi vì nụ hôn đó, có lẽ suốt cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên.