Thứ Tư, 27 tháng 8, 2008

Tản mạn mưa

Tháng này vẫn là tháng mưa ngâu nhỉ, trời lúc nắng lúc mưa khiến mình nhớ đến một bài thơ ( lại quên tiêu đề và tên tác giả - mà hình như chưa bao giờ nhớ những thứ đó thì phải). Nói chung mình chỉ nhớ những gì mình thích và rất bất chợt chẳng liên quan gì đến nhau cả, nhiều khi nó cứ tua đi tua lại trong trí óc của mình một cách vô thức mà không hiểu tại sao. Bài thơ đó như thế này:


Một bữa thấy trời mưa chuyển vội


Em ngỡ anh buồn náo nức sang


Tới nơi mới biết mình nông nổi


Quê người trời vẫn nắng chang chang.


Hơi buồn và bẽ bàng đúng không nhỉ? Sự quan tâm, sự nhiệt tình lại hoá ra là không cần thiết khiến cho đôi khi ta cảm thấy hụt hẫng đôi chút. Cảm giác đó giống như lúc ta nghĩ rằng ta sẽ mang lại cho ai đó một món quà đặc biệt, không ngờ khi mang quà đến thì người ta đã có ê hề thứ đó rồi, món quà vì thế mà chẳng còn gì là đặc biệt nữa. Cho nên cứ nóng vội là hay hỏng việc và hay bị tẽn tò, nhất là trong chuyện tình cảm nhỉ.


Nói đến mưa lại nhớ đêm từ Đăk Lăk về Sài Gòn, trời mưa tầm tã và to như chưa bao giờ được mưa như thế. Buổi tối đã thấy gió ở đâu kéo đến thổi ầm ầm, cả một vùng cây lá rung chuyển và lồng lộn vật mình. Vừa bước chân ra khỏi cửa đã cảm thấy sợ vì ngoài trời tối đen như mực lại chẳng có lấy một bóng người. Thì ở huyện làm gì có đèn điện thắp sáng choang như ở thành phố và vùng nông thôn buổi tối mấy ai lượn vượn ra đường làm gì. Cậu trai chở mình sang bến xe lại còn đi đường tắt xuyên qua rẫy vắng hoe vắng hoắt nữa chứ. Trời tối nhưng qua ánh đèn xe mình vẫn nhận ra bọn mình có đi ngang vài bãi tha ma hoang lạnh bên đường và rất nhiều cây cối rậm rạp um tùm. Đi trong tiếng gió gào thét, tiếng ếch nhái thi nhau rền rĩ và cơn mưa đuổi đằng sau, mình chỉ có cảm giác thê lương và rùng rợn như trong truyện Bá tước Dracula. Cũng chẳng phải là đứa yếu tim vì đã từng một mình đi qua nghĩa địa ban đêm rất nhiều lần nhưng quả thực là nếu cứ đi mãi như vậy với một người lạ thì mình cũng có cảm giác không mấy yên lòng. Cũng may là con đường xuyên rẫy dài tưởng chừng như vô tận đó cuối cùng cũng kết thúc để nhường chỗ cho phố xá tràn ngập ánh điện. Thành phố Buôn Ma Thuột về đêm cũng lung linh sắc màu giống như đêm Hà Nội tuy không nhộn nhịp bằng. Rất tiếc là không có nhiều thời gian để khám phá thành phố này vì còn rất nhiều nơi mình chưa đặt chân đến, đành phải hẹn dịp khác quay lại vậy.


Vừa bước chân vào nhà chờ xe, cơn mưa ào xuống, không bất ngờ nhưng với cường độ mạnh khủng khiếp. Mái nhà chờ lại làm bằng pro xi măng nên tiếng mưa chẳng khác gì vũ điệu của ma quỷ hoặc như cơn giận dữ của ông trời vậy. Mưa cứ dội thẳng vào mái nhà và từ mái nhà dội thẳng vào màng nhĩ của tất cả những hành khách đang mòn mỏi chờ chuyến xe đêm. Chuyến xe mình sẽ đi khởi hành vào lúc 9h tối nhưng cuối cùng lại đổi được vé sớm hơn một chút nên đi chuyến 8h30. Lên xe rồi, nằm xuống nệm kéo chăn đắp thì cũng là lúc giấc ngủ kéo đến, êm ái làm sao. Có lẽ đã quá quen với những chuyến đi rồi nên mình có thể ngủ được ở trên bất cứ phương tiện giao thông nào trong bất cứ thời điểm nào. Đã quá quen với những giấc ngủ ngắn hoặc dài trên tàu, trên xe và trên máy bay, vào ban đêm hay ban ngày rồi. Đã quá quen với việc một đêm nào đó thức dậy ở một thành phố hay thị trấn xa lạ hay giữa đêm có cảm giác cái lạnh xuyên thấm qua làn áo mỏng, lúc đó một tấm khăn hay một cái chăn mỏng thật đáng quý biết bao. Cũng đủ quen để không còn cảm thấy cô độc khi thức dậy giữa đêm và nhận ra mình chỉ đi có một mình...


Thích nhất cảm giác ấm áp trong xe khi ngoài trời mưa gió đang vần vũ. Dù biết là mưa đồng nghĩa với việc không mấy an toàn khi đi xe nhưng vẫn cứ thích ngắm nhìn những giọt nước táp vào cửa kính xe, khoan nhặt đều đều như muốn ru mình vào giấc ngủ êm đềm. Ngủ được trên xe thì sẽ thấy chóng đến nơi hơn vì đã quá chán những khoảng thời gian phí phạm và dài lê thê trong những chuyến đi rồi. Nhớ cái giường êm ái và thực sự an toàn của mình làm sao.

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2008

Entry for August 15, 2008

Tự dưng hôm nay nhớ lại mấy vần thơ hồi xưa mình rất yêu và rất nhớ, nhưng lại không nhớ tên tác giả nữa mới chán chứ, chép ra đây vậy. Đại loại thế này:


Những lúc em buồn sao anh không tới


Những lúc em buồn sao anh không nói


Nếu anh tới rồi càng buồn nhiều hơn


Nếu anh nói gì lại buồn nhiều hơn.


---------------


Căn phòng dù chật chội


Vẫn chứa đủ bao người


Trái tim em rộng rãi


Chứa đủ mình anh thôi...


----------------


Lời yêu anh tặng ai rồi


Nào còn đâu nữa những lời tặng em?


Em buồn ngước mắt nhìn lên


Tình yêu vẫn sáng vẹn nguyên giữa trời.


( ST)

...

Nữ nhi sống ở trong trời đất


Phải có danh gì với núi sông...


Híc híc

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2008

Những đoản khúc mùa thu - Hương hoàng lan.

Trong con ngõ nhỏ đi vào nhà nơi tôi đang sống có một cây hoa hoàng lan, mảnh mai và duyên dáng đứng nép mình bên cánh cổng sắt của một ngôi nhà ba tầng. Gần đây, mỗi khi đi về vào những buổi tối, lần nào tôi cũng bị bất ngờ bởi hương hoàng lan thoang thoảng trong gió, một mùi hương không hề trong mát nhẹ nhàng mà thật nồng nàn, bí ẩn, quyến rũ và cứ quấn quýt mãi không thôi. Hương thơm ấy trong một đêm mùa thu se lạnh thường gợi nhắc đến những giường đệm ấm áp sực nức hơi người, nó khiến người ta thèm được quấn mãi mình trong gối chăn mềm mại, lười nhác không muốn thức giấc vào mỗi buổi sớm mai.


Vẫn nhớ ngày trước ở sân HV trồng một cây hoàng lan và một cây ngọc lan. Tôi bao giờ cũng thích hương thơm của ngọc lan hơn nhưng cái dáng lả lướt rủ mềm của cây hoàng lan thường khiến tôi có cảm giác nhẹ nhàng, mềm mại khó tả. Tôi cũng nhận thấy một điều rằng những người con gái nữ tính dịu dàng thường thích hoa hoàng lan, không biết có quá võ đoán không? Thì cứ đọc " Dưới bóng hoàng lan" của Thạch Lam mà coi, Nga trong truyện là một thiếu nữ xinh đẹp và dịu dàng, thích nhặt hoàng lan rụng và cài hoa lên mái tóc cho hương thơm lúc nào cũng vấn vít quanh nàng... Tôi còn biết một người con gái khác cũng thích hoa hoàng lan và đã có hẳn một câu chuyện tình xung quanh loài hoa ấy. Người con gái ấy một thời là " người đàn bà lý tưởng" của người tôi từng yêu dấu. Chính vì vậy khi tôi quen người đó tôi đã rất khổ sở mỗi khi phải nghe những câu chuyện về một người đàn bà đẹp hơn tôi, tinh tế hơn tôi, hiền lành, dịu dàng nữ tính hơn tôi, đảm đang hơn tôi, biết chiều chuộng người khác hơn tôi... Có vô vàn những cái hơn mà chắc tôi cố gắng hết cả sức lực trong hết cả cuộc đời này cũng không bao giờ có thể bằng được người đàn bà đó. Nhưng thế thì tại sao người đó lại yêu tôi? " Vì em là người đơn giản". Một câu trả lời ngắn gọn và cũng thật dễ hiểu. Vì tôi yêu ngọc lan chứ không phải hoàng lan nên tôi cũng không bao giờ có cái bí ẩn khó hiểu như hương hoàng lan ấy. " Sau những gì phức tạp rối bời, điều người ta cần lại là một sự đơn giản, cảm thông và chia sẻ thật lòng chứ không phải là những vấn đề rắc rối mà người khác mang lại cho mình"...


Hồi còn nhỏ, cứ mỗi ngày rằm tôi thường thấy mẹ mua hoa cúng về bày lên đĩa đặt trên ban thờ, trong đĩa hoa đó bao giờ cũng có một vài bông hoàng lan. Tôi nghĩ chắc rằng hoàng lan là một loài hoa thanh cao, vì chỉ có thanh cao mới được chọn làm hoa cúng. Nhưng khi lớn lên, tôi lại thấy hoàng lan có hương thơm quá nồng nàn và khêu gợi, có lẽ đó cũng là suy nghĩ và cảm nhận riêng của tôi thôi. Chưa chắc mọi người đã cùng suy nghĩ.

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2008

Những đoản khúc mùa thu - Trầm cảm mùa thu...

Chớm thu, đã thấy không gian xao xác một nỗi buồn. Bầu trời không nắng cũng không mưa, chỉ một màu bàng bạc cùng ngọn gió mang hơi may lướt thật nhẹ qua làn da. Sông Hồng vẫn ăm ắp nước bỗng trở nên lặng lẽ và rộng mênh mang xa hút tầm mắt. Bãi bồi giữa sông sau trận lụt trở nên xơ xác, thấp thoáng bóng những người nông dân đang gom những thân cây chết đốt lên thành những đám tàn tro để chuẩn bị cho một mùa vụ mới. Buổi chiều tôi về qua cầu Long Biên thường thấy lan toả những làn khói trắng bay là là mặt đất rồi tản mát trong chiều thu, buồn man mác.



Sang thu, tôi gặp lại người bạn cũ mỗi năm đến thăm tôi một lần mang tên “ trầm cảm mùa thu”. Nỗi buồn ở đâu sầm sập đến, đường đột và nhanh đến độ không ngờ, nôn nao hết cả lòng. Thu sang, tôi lại giở bài hát “ Thầm lặng một vầng trăng” ra nghe, giọng ca Bảo Yến da diết, ngọt ngào và mượt mà như nhung mà thấm thía đến từng tế bào nhỏ li ti trên cơ thể nỗi buồn hiu quạnh, một nỗi buồn không thể nào chia sẻ nổi. Người ta nói “ nhạy cảm quá cũng phiền phức thật nhiều”, có lẽ là nói đến trường hợp của tôi chăng?



Đêm mưa, ngồi một mình, nghe mãi bản nhạc buồn, cảm thấy hồn được an ủi thật nhiều.


Thứ Ba, 5 tháng 8, 2008

Xong

Những lần phóng xe qua cầu Chương Dương, tôi đều nhìn xuống dòng sông Hồng đỏ quạch phù sa. Bây giờ đang mùa mưa, nước dâng lên cao, tràn trề và sung mãn. Tôi thường nghĩ nếu như bây giờ trầm mình dưới dòng nước kia sẽ là cảm giác như thế nào nhỉ? Và vang lên trong tôi những dòng thơ của Longfelau:


" Biển cả trầm lặng và thẳm sâu


Muôn vật dưới đáy sâu im lìm ngủ


Chỉ một bước là xong, xong hết


Lao mình xuống,


Bọt nổi lên, và thế là hết."


" Và thế là hết", hết phải lo toan, nhọc nhằn, hết phải cười phải khóc với đời, hết phải vật lộn với cuộc sống hàng ngày, hết phải yêu thương, hết phải ghét bỏ, hết phải ghen tuông, thù hận... Cái cảm giác " hết" đó thật quyến rũ quá thể, quyến rũ và mời gọi tới mức nhiều khi chỉ muốn " một bước thế là xong". Và thế là xong, xong hết. Nhỉ?

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2008

Ước mơ.

Một lần tôi đọc trong cuốn “ Dấu ấn những nền văn minh thế giới - Những giờ rực sáng của nhân loại” của Stephan Zweig, có đoạn nhận xét về vua Mohamed của Thổ Nhĩ Kỳ ( thế kỷ 15) như thế này: “ Là một người mơ mộng nhưng lại thuộc loại người cực hiếm, biết biến những giấc mơ của mình thành hiện thực”. Có mấy ai may mắn được sinh ra là ông hoàng bà chúa để có thể dẫn quân đi chinh phạt từ châu Á sang châu Âu, trở thành hoàng đế của Đế quốc Ottoman hùng mạnh trong suốt một khoảng thời gian dài ( từ năm 1452 đến năm 1481) như vua Mohamed? Có mấy ai được may mắn sinh ra là thiên tài, để trở thành một người làm thay đổi thế giới với sức mạnh sáng tạo phi thường? Tôi là một người bình thường, và hầu hết mọi người sống trên trái đất này là những người bình thường, sống một cuộc sống bình dị có vui, buồn, thành công, thất bại, có lạc quan và bi quan, có hy vọng và thất vọng... Hầu hết chúng ta không có năng lực của một thiên tài. Thế nhưng những giấc mơ thì ai cũng có và ai cũng có quyền biến giấc mơ của mình thành hiện thực.



Ngày nhỏ, ai chẳng có lần được người lớn hỏi một câu hỏi : “ Lớn lên cháu muốn làm gì?” Câu trả lời của đứa trẻ thường là muốn trở thành phi công, trở thành cầu thủ bóng đá, trở thành bác sỹ, trở thành giáo viên, trở thành thuỷ thủ… Những câu trả lời thơ ngây ấy thường gắn liền với một hình ảnh rất ấn tượng nào đó trong đầu đứa trẻ, và không phải ít lần đứa trẻ đó có những giấc mơ phiêu diêu theo trí tưởng tượng của bản thân về con người mình sẽ trở thành trong tương lai. Rồi đứa trẻ lớn lên, hãy xem chúng giờ đây như thế nào? Đứa nói muốn trở thành phi công bây giờ là một nhân viên kinh doanh, đứa nói muốn trở thành bác sỹ chữa bệnh cho mọi người giờ là một nhân viên văn phòng, đứa nói muốn trở thành thuỷ thủ giờ đây đang là một công nhân xây dựng… Cuộc sống vẫn trôi đi nhưng những giấc mơ đã bị quên lãng từ lâu. Khi đặt ra một câu hỏi cho tất cả mọi người, rằng “ Bạn có hài lòng với lựa chọn nghề nghiệp hiện tại của mình không?”, có mấy ai dám trả lời là “Tôi rất hài lòng” không? Tại sao có cảm giác nuối tiếc trong cuộc đời, bởi vì con người đã bỏ qua quá nhiều cơ hội để làm một việc gì đó thay đổi cuộc sống của mình theo một chiều hướng tốt đẹp hơn. Hoặc có thể bởi vì họ đã bỏ quên giấc mơ của mình ở đâu đó trong quãng đường đời để theo đuổi những gì chính bản thân họ cũng không thể hiểu nổi.



Hầu hết mọi người thường nghĩ rằng giấc mơ hay ước mơ là một cái gì đó xa vời không thể với tới được, hoặc họ có ước mơ nhưng bản thân họ lại chẳng bao giờ làm điều gì để biến mơ ước của mình thành sự thật. Vì thế với họ ước mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ tươi đẹp nhưng không có thực. Cho nên Stephan Zweig mới xếp vua Mohamed vào loại người “ cực hiếm” là vì vậy.



Ai cũng có quyền mơ ước, có thể là ước mơ lớn hoặc có thể chỉ là một ước mơ nhỏ bé và giản dị. Chúng ta không phải là những thiên tài nhưng chúng ta đều có quyền biến những ước mơ của mình trở thành hiện thực. Vậy nên đừng bao giờ đánh mất những giấc mơ của mình, hãy giữ lửa cho những giấc mơ rồi một ngày giấc mơ đó sẽ toả sáng. Phần thưởng luôn ở cuối con đường, dành cho những con người dám mơ ước và dám hành động, nỗ lực để biến những mơ ước đó trở thành một phần cuộc sống thực tại của mình.