Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

Ngày cuối năm và đường hoa Hà Nội.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2009, một ngày mưa phùn nhẹ nhàng và se se lạnh, giống một ngày giáp tết nguyên đán hơn là một ngày cuối năm dương lịch. Theo truyền thống mình lại nghe The Beatles và John Lennon, bao giờ cũng phải là Imagine, rồi All my loving, Michelle, Norwegian wood, Woman, đến Yesterday, Hey Jude, Let it be... Hôm nay mình mới nghe bài Love của John lần đầu tiên, nói về tình yêu của John với Yoko, đó có phải là một tình yêu lớn không? Mình không chắc nhưng về cá nhân mà nói thì mình không thích Yoko lắm, cô ấy có khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm kiểu gì đó.

Rồi thì mình cũng phải lượn ra đường, nghe báo chí ầm ỹ lâu nay về con đường hoa Hà Nội nên mình cũng không thể ngồi im được. Chộp được vài cái ảnh giữa dòng người cuồn cuộn:




Biểu tượng Hà Nội được tết bằng hoa giữa những khóm hoa tulip đỏ tươi.



Tà áo dài miên man được tết bằng hoa.



Những cánh đồng hoa và lúa, những chú cò trắng mò cua bắt ốc.



Giếng nước, chum đựng nước rất đẹp và duyên.



Khuê Văn Các với hồ sen toàn hoa sen giả ( vì không đúng mùa).



Ao làng với lơ thơ vài bông hoa súng.



Đường tre ( cả tre thật đã héo và tre giả ko bao giờ héo).



Tái hiện một lễ ăn hỏi theo phong tục Việt Nam.



Đào nở sớm, quất trĩu quả có cảm giác tết đã đến.



Mô hình cầu Long Biên thu nhỏ, giống y như thật. Híc...



Chiếu rời đô giữa rừng hoa Tulip đến từ xứ Hà Lan.



Xe điện, phương tiện đi lại một thời của người Hà Nội.



Gánh hàng hoa, các em gái thi nhau gánh thử để chụp ảnh. He he...


Còn bây giờ thì CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2010!!!



Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Tản mạn.

Sáng nay mở mắt ra, thấy trời mưa phùn dầm dề mang hơi hướng của mùa xuân đến sớm. Mấy cây hoa của mình cũng được dịp nảy lộc đâm chồi nhìn rõ là đầy sức sống. Trời âm ẩm nồm nồm, tự dưng nhớ đến bài văn học hồi cấp I vẫn thuộc lòng đến giờ, dường như sắp tết năm nào cũng có dịp nhẩm lại trong đầu nên có lẽ sẽ nhớ đến chết luôn. Đoạn văn dễ thương đó như này này ( mà quên mất tên tác giả rồi):

" Trời ấm, lại pha lành lạnh. Tết sắp đến.


Hôm qua cơn gió nồm hây hẩy. Chiếc lá ổi cong lên, đốm đỏ gắt, rơi
thoáng xuống mặt ao. Ai cũng lo trời nồm, bánh chưng chóng thiu, hoa
cắm lọ cũng chóng tàn. Cuối năm, tắm nước cây mùi già, có gió hanh,
nước mùi càng thơm, mẹ bảo thế!


Sáng nay, gió đổi se se. Những chàng mạng sương long lanh rung trong
luống thìa là. Vồng cải phấn trắng nở hoa vàng hơn hớn lên. Trời ren
rét thế, lại càng ra vẻ Tết".

Ôi giời, nhắc đến thơ văn hồi cấp I, sao mà có nhiều bài thơ hay và dễ nhớ đến vậy. Mình cũng vẫn hay nhớ đến bài thơ " Mèo con đi học" của Phan Thị Vàng Anh:

Hôm nay trời nắng chang chang
Mèo con đi học chẳng mang thứ gì
Chỉ mang một cái bút chì
Và mang một mẩu bánh mì con con.

Cái hình ảnh con mèo cầm trên tay cái bút chì và mẩu bánh mì hồi đó đã khiến mình thích thú vô cùng. Cả hình ảnh ấy và bài thơ đều rất đơn giản thôi mà sao lại đặc biệt dễ thương và dễ nhớ như thế.

À, có nhớ bài thơ này nữa vì hồi đó tập chép mình đc 7 điểm, điểm 7 duy nhất trong cuốn vở toàn điểm 10 của mình:

" Nếu nhắm mắt trong vườn lộng gió,


Sẽ được nghe thấy tiếng chim hay,


Tiếng lích chích chim sâu trong lá,


Con chìa vôi vừa hót vừa bay.



Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện,


Sẽ được nhìn thấy các bà tiên,


Thấy chú bé đi hài bảy dặm,


Quả thị thơm cô Tấm rất hiền.



Nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ,


Đã nuôi em khôn lớn từng ngày,


Tay bồng bế sớm khuya vất vả,


Mắt nhắm rồi lại mở ra ngay."

( Nói với em - Vũ Quần Phương)

Hầu như bài thơ nào học hồi cấp I cũng vẫn còn thuộc lòng đến bây giờ, không thuộc cả bài thì cũng thuộc một đoạn nào dễ thương nhất. Mà thôi, lan man quá, đang nói đến thời tiết lại chuyển đề tài sang thơ văn cấp I. Nói đến chủ đề này cũng thật thú vị nhưng chắc để hôm nào có thời gian tập hợp lại rồi post lên đây đọc cho đỡ nhớ tuổi thơ. He...




Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

...

Tôi đi để mặc cỏ may
Hai bên bờ biếc ghim đầy quần tôi
Dừng chân trên một quả đồi
Gỡ từng sợi cỏ tôi ngồi nhìn thu.

- Tế Hanh -

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Where the hell is Matt...






I like this guy and his dance very much.
This video makes me want to cry.

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

Gió lạnh giữa mùa...

Hôm nay là một ngày lạnh lẽo. Đêm qua gió mùa Đông Bắc tràn về, khởi đầu bằng một trận mưa lá khô rụng ào ào dưới sân rồi sau đó là một luồng không khí lạnh bao trùm cả không gian. Cả đêm nghe tiếng gió lồng lộn rít gào bên ngoài, sáng ra thấy đám đất dưới mấy gốc cây hoa đã khô cong.

Cái lạnh khiến người ta dễ có cảm giác buồn và cô độc. Nghe những bản nhạc không lời hoà tấu piano của Richard Clayderman thấy ấm lòng trở lại. Những giọt nhạc thánh thót và dịu ngọt...

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Sông Hồng mùa này - Mong đợi một cơn mưa.

Hình như mỗi mùa đông về sông Hồng lại cạn hơn một ít. Đến năm nay thì cạn trơ cả đáy, cát ở giữa sông trắng xoá như ở một bãi biển nào đó, nhìn cũng thấy xót xa. Mong lắm một cơn mưa nhưng nghe dự báo rằng sẽ hạn hán đến tận tháng 2 năm sau. Thế thì không biết sông Hồng sẽ còn cạn đến đâu nữa?



Sông Hồng nhìn từ phía cầu Chương Dương.



Bãi giữa mù mịt khói và sương, những luống rau xanh dần khô vì thiếu nước.



Một nhóm bạn trẻ đang vui chơi giữa hai luống ngô vào mùa trổ bông ở bãi giữa.



Những ngôi nhà tạm nơi bãi giữa sông Hồng.



Đây là bờ biển hay ở giữa lòng sông?



Những mố cầu này mùa nước lũ ngập gần tới đỉnh luôn.



Một góc sông Hồng mùa này trông chẳng khác gì một cái ao tù đọng.



Một chuyến tàu đang qua cầu Long Biên.

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Chiều buông.




Tôi không biết tôi yêu hay ghét một buổi chiều như chiều hôm nay. Một buổi chiều giữa đông ảm đạm dần buông xuống các nếp nhà trong cái gió hiu hiu lạnh. Trong đời tôi đã trải qua hàng trăm những buổi chiều như thế và nó thường khiến cho lòng tôi tê tái buồn. Nỗi buồn đó không thực sự rõ nét, nó cứ mờ mờ ảo ảo, day dứt không nguôi. Nó không có lý do gì cụ thể nhưng nó cũng không rời bỏ tôi, bất kỳ lúc nào khi tôi cảm thấy cô độc nó cũng sẵn sàng quay trở lại. Nó khiến tôi nhớ đến truyện ngắn " Toả nhị kiều" của Xuân Diệu tôi đã từng học thời đi học. Hay nó gợi nhớ đến một buổi chiều nơi phố huyện nào đó tôi đã đi qua trong một lần lang thang. Nhưng dù nó là gì thì đó vẫn là một cảm giác vừa nhẹ nhàng, bình yên vừa rất khó chịu. Bình yên bởi mọi thứ đều lặng lẽ trôi như không biến động, còn khó chịu bởi có cảm giác như tôi đang xa rời cả thế giới loài người dù xung quanh vẫn đầy âm thanh và cả tiếng nói cười. Chao ôi, dù là cảm giác gì thì cũng đều buồn như nhau mà thôi.

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Lại ảnh con gái.

Con bây giờ đã gần 5 tuổi rồi. Độ này con đã chịu đi học ngoan rồi nhưng thi thoảng con bị ốm phải nằm nhà thôi.



Tạo dáng nghịch ngợm.



Ôm gối cười xinh.



Phút suy tư.



Buồn một tí.



Làm mặt xấu.



Làm điệu bên hoa.



Với em búp bê.



Bế các em gấu. He...




Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Nha Trang biển hát.

Tôi đến Nha Trang vào một ngày không nắng nhưng đầy gió. Gió gây sóng lớn xô bờ và gió đẩy tôi đi trên bờ cát dài phẳng lặng. Người ta nói sóng và gió có ngôn ngữ riêng của nó, nếu chú ý lắng nghe sẽ hiểu được... Tôi đã ngồi bên bờ biển rất lâu, cả một buổi chiều cho đến khi bóng tối bao trùm không gian, lắng nghe tiếng sóng và tiếng gió, sóng nói gì và gió hát gì mà sao lòng tôi lại bâng khuâng buồn đến thế?



Biểu tượng này nằm ngay trên con đường Trần Phú chạy dọc theo bãi biển,
cho đến giờ tôi cũng không biết nó là biểu tượng gì nữa. Híc...




" Có người hẹn tôi cuối phương trời.
Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng..."




Khu giải trí Vinpearl land nhìn từ đất liền.



Cáp treo sang Vinpearl land, nối từ đất liền sang đảo Hòn Tre dài 3320m.



Bốc xếp hàng trên bến cảng, chụp từ trên cáp treo.



Từ trên cao nhìn xuống, thành phố biển Nha Trang đẹp thơ mộng
và bình yên vô chừng.




Khu vui chơi giải trí Vinpearl land kính chào quý khách. He he...



Thế giới dưới đáy biển được tái hiện trong Thuỷ Cung. Cảm giác thật tuyệt vời
khi được ngắm nhìn hàng trăm loại sinh vật biển tung tăng bơi lội nơi đây.




Còn đây là bộ xương cá voi khổng lồ trong Viện Hải dương học.



Loài thuỷ sinh gì mà trông giống bông hoa vậy?



Đây là Tháp Bà Ponargar, một di tích lịch sử đậm nét văn hoá Chăm Pa.



Tháp có tuổi thọ hàng nghìn năm mà vẫn còn giữ được hầu như nguyên vẹn.



Nhìn từ Tháp Bà xuống là một cây cầu bắc qua sông và

cảnh nhộn nhịp trên thành phố biển.


Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2009

Phố cổ Hội An.

Hội An nổi tiếng với những nếp nhà cổ có tuổi thọ hàng trăm năm mà hầu như vẫn giữ nguyên được nét đẹp nguyên sơ và bình dị. Đi dạo trong phố cổ, tôi có cảm giác như bước sang một thế giới khác, tách biệt với cuộc sống ồn ã bên ngoài, dường như cả không gian và thời gian đều lắng đọng lại nơi đây.



Mái ngói duyên dáng dưới mành cây.



Những lớp ngói rất độc đáo in dấu vết rêu phong của thời gian.



Phố nhỏ...



... ngõ nhỏ, nhà ai ở đó?



Nơi bến sông.



Con đường xinh xắn và yên tĩnh đến lạ.



Áo xanh em đi giữa phố đông...