Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Bệnh già

Có hai mùa rất đẹp ở Hà Nội là mùa thu và mùa xuân nhưng hai mùa này trôi đi rất nhanh và cũng không phải ngày nào trong hai mùa này cũng đẹp. Hôm nay là một ngày đậm chất thu. Có nắng nhưng chỉ là nắng nhẹ, có gió hiu hiu và trời trong. Mặt hồ đầy nước và lăn tăn gợn sóng nên hơi có một chút buồn rầu. Buổi tối mùa thu cũng đẹp, đi dạo ngoài đường không sợ vã mồ hôi vì hơi nóng như những tối mùa hè.

Tối nay ngồi ăn bún thang ở quán bà Đức trên phố Cầu Gỗ, vừa ngồi xuống thì có cô bạn cứ nhìn mình cười cười. Mình nhìn lại thì hỏi: " H. có phải không?" Mình bảo đúng rồi. Bạn ấy lại hỏi: " Mình nhìn bạn rất quen, có phải hồi trước bạn học ở trường Ngân hàng không?" Mình bảo H. thì đúng là tên nhưng không học trường đó. Bạn ấy bảo mình trông bạn quen lắm, chắc mình đã gặp ở đâu rồi. Mình  nhìn bạn ấy để cố tìm ra một nét quen thuộc nào đó nhưng quả thật là bó tay vì thấy dường như rất lạ nên đành bảo mình chả thấy bạn quen gì cả. Bạn ấy hình như hơi ngượng vì nhận nhầm người thì phải nên từ đó trở đi không nói gì nữa. Mình thì lại nghĩ sao lại có chuyện trùng lặp thế, người giống người, tên giống tên mà sao lại không thể nhớ ra. Có lẽ mình đã gặp bạn ấy ở đâu rồi mà mình không nhớ nổi. Thật là tệ quá đi thôi. Lại nhớ có sáng ngồi ăn bún dọc mùng ở phố Lãn Ông, có một chị đi vào, thấy rất quen. Hai chị em nhìn nhau cười rồi chị ấy bảo chị gặp em ở đâu rồi thì phải, mình cũng nhớ như thế nhưng cuối cùng thì cả hai chị em đều không thể nhớ ra là đã gặp nhau ở đâu đó. Híc... Hay có khi bất chợt một ngày nào đó mình nhìn thấy chị ấy ở trên đường và chị ấy cũng nhìn thấy mình nên đến khi gặp mặt thì tuy thấy quen mà lại là lạ. Chả hiểu... Nhưng mà thực ra trí nhớ của mình cũng tệ thật đấy chứ chả đùa đâu. Hồi sinh viên cậu bạn thân mình có lần dẫn 3-4 người bạn thân của cậu ấy đến chỗ mình chơi, giới thiệu tên tuổi rồi nói chuyện rất vui vẻ. Thế mà cậu bạn mình sau đó rất lâu  kể rằng một trong số mấy cậu bạn đó ngay sau buổi gặp gỡ đấy có lần đi qua và nhìn thấy mình đứng ở cổng trường đã cười rất tươi chào hỏi mình nhưng mình lại nhìn cậu ấy như một kẻ xa lạ khiến cho cậu ấy xấu hổ quá đi thẳng luôn. Rồi có hồi mình về HP, buổi tối thằng em chơi với mình rủ ra Đồ Sơn hóng mát, nó có rủ thêm một đứa bạn của nó và bạn gái của cu đó đi cùng. Bốn chị em ngồi uống bia trên đường Lạch Tray rồi mới phóng ra ĐS, hết ngồi chơi lại đi dạo loanh quanh chán chê mê mỏi mới về. Thế mà chỉ chưa đầy tháng sau khi mình đang lang thang ở chợ Dư Hàng có thấy một thằng cu nhìn mình cười cười chào chị vẻ quen biết mà mình tỏ ra chả quen biết gì sất
làm nó cũng ngại nên quay đi. Hôm sau nghe thằng em kể lại mình mới biết là cu bạn nó mà thực sự mình đã quên mặt và quên tên. Tự thấy mình là đứa có trí nhớ chả ra gì.


Tối nay mình đã đi đúng một vòng quanh hồ Gươm mà không hề mỏi chân, thật kỳ tích. Nếu là mùa hè thì chắc không chịu nổi nửa vòng vì quá nóng và vì toát mồ hôi rất khó chịu. Đi dạo Bờ Hồ và ăn kem Tràng Tiền là một thú vui lành mạnh và rẻ tiền, nếu là ban ngày thêm màn chọn vài cuốn sách ở Đinh Lễ nữa thì đủ bộ. Mình chả hiểu giờ này hoa sữa đã kịp nở chưa nhưng người bạn mình thi thoảng lại nức nở khen hoa sữa thơm chưa kìa. Khi mình rụt rè thú nhận là không ngửi thấy gì dù chỉ thoang thoảng thôi hương hoa sữa quyến rũ của mùa thu thì bạn mình kêu ầm lên là mũi mình bị điếc. Nhưng mình đã khỏi bệnh tịt mũi từ vài tuần nay rồi cơ mà. Híc híc... Chả lẽ dạo này mình lại lắm bệnh thế, hết bệnh trí nhớ suy giảm đến bệnh mũi điếc. Thật là khốn khổ tấm thân già này. Hu hu...

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Tháng chín, thu sang.

Tháng Chín, thu sang cho nắng hanh vàng. Tháng Chín, tháng Chín, tháng Chín, nghe mênh mang nỗi nhớ liêu trai. Đêm qua phố phường tràn ngập khói sương bảng lảng gợi nhắc nỗi buồn một thuở. Nhớ ôi là nhớ những ngày xưa....

Nắng thu rám trái bưởi và làm đỏ mọng quả hồng tươi ngon, mùa thu hương ngọc lan thơm ngát và làn gió mát dịu dàng. Tháng Chín thường nhắc nhở đến một bài hát: " Mùa thu ơi thầm lặng một vầng trăng. Đêm nay lạnh rét run từng chiếc lá. Chia tay nhau ta trở thành người lạ. Và em nhớ anh, và gió những buổi chiều..." Những tình yêu giờ đã xa khuất ngàn khơi đâu còn chỗ đứng nào trong lòng mình nữa.
Chỉ là một chút buồn thế thôi, là một chút lãng mạn bất chợt trong lòng đấy thôi. Đã có lúc nghĩ rằng con người ta sẽ không sống được nếu thiếu tình yêu nhưng giờ đây có những khi: " Tôi đi bên cạnh một người, mà tâm hồn tận cuối trời mùa thu..." Dù người đó đang ở bên mà sao trái tim lạnh giá và xa lạ quá, như giữa hai người là cả một tinh cầu giá lạnh. Cười đấy, nói đấy mà sao trong lòng lạnh ngắt. Bởi từ lâu khái niệm tình yêu, gia đình không còn tồn tại trong khái niệm của người này nữa rồi.

Tháng Chín mùa thu, nhìn dòng nước lững lờ trôi thấy lòng buồn thật nhiều mà không thể nói thành lời. Ai làm chi nên nỗi để bây giờ lỗi hẹn một vầng trăng?

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2009

"Của nhà"

Cô ấy hay bảo " Hôm nay H. ở lại ăn cơm" mỗi khi gần đến bữa. Có hôm tôi ở lại có hôm không. Ngồi vào mâm, thường rất đạm bạc nhưng với tôi như vậy cũng quá đủ. Cô lại hay bảo " Đồ của nhà đấy, ăn nhiều đi ". Chỉ nghe vậy đã thấy ngon miệng rồi, nào là rau " của nhà" đấy, rồi trứng gà " của nhà" đấy, khoai " của nhà" đấy, xoài " của nhà" đấy, có hôm lại có món nhộng ong " của nhà" nữa chứ. Trong cái thời buổi đầy rẫy hoá chất này, đồ mua ngoài chợ không có cách nào để xác định được có phải là thực phẩm an toàn hay không thì những thứ mang tên " của nhà" thường được liệt vào hàng quý hiếm. Chỉ riêng cái chữ " của nhà" đơn giản thôi nhưng cũng nói lên được rất nhiều điều, ít ra thì cũng xác định rõ ràng nguồn gốc xuất xứ của thứ thực phẩm ta đưa vào miệng. Thường đồ " của nhà" đồng nghĩa với việc được nuôi trồng tự nhiên, không thuốc trừ sâu, không thuốc kích thích sinh trưởng, không bón quá nhiều hoá chất... cho nên khi ăn tự dưng thấy yên tâm hơn, an toàn hơn và cũng ngon miệng hơn.

Hôm nay mưa, buổi chiều ẩm ướt gợi cảm giác một chiều mùa đông đến sớm. Từ nhà mới về, tôi đi qua sạp hàng rất nhỏ đặt ngay cổng một ngôi nhà. Đã phóng vượt qua rồi nhưng thoáng thấy mấy nải chuối nên quay xe lại. Vài mớ rau muống, hai mớ rau cải và hai nải chuối là tất cả những gì của một sạp hàng bên lề đường. Một người đàn ông đứng tuổi xách túi nilon đựng tiền te tái chạy ra, mời chào " Mua chuối đi, của nhà đấy". Vâng, biết là " của nhà" thì mới quay lại mua chứ. Tôi thầm nghĩ trong bụng như thế rồi vui vẻ chọn một nải chuối tây, quả rất nhỏ nhưng trông đúng là đồ " của nhà" thật. Ông chủ sạp rau hồ hởi khoe " Tất cả rau cỏ đây đều ở vườn nhà hết, có thứ gì ăn không hết thì đem bán thôi". Tôi nhìn qua cổng vào thấy ngay những luống rau đay, rau muống mọc không theo hàng lối nào và khá tốt tươi. Đúng là " nhất cử lưỡng tiện " thật, đồ " của nhà" trồng chủ yếu để phục vụ gia đình nhưng nếu ăn không hết đem ra cổng bán, vừa có đồng ra đồng vào lại được vui vẻ, người mua cũng cảm thấy yên tâm trong lòng.

Có hôm dọc đường đi, tôi gặp các bà các cô bán tôm bán cá vừa đánh được dưới ao lên, con tôm tươi rói còn nhảy tanh tách trong những chiếc rổ con. Chỉ cách trung tâm thành phố có vài cây số thôi mà sao nơi đây vẫn còn giữ được nhiều nét chân quê đến thế, từ người dân đến nếp sinh hoạt, suy nghĩ... Thế nhưng, tất cả sẽ đổi thay rất nhanh chóng, tất cả những mảnh vườn đó, những ao hồ đó sẽ được thay thế bằng những ngôi nhà bê tông cốt thép, những ngôi nhà tầng và nếp sinh hoạt đó cũng sẽ thay đổi thôi, và con người cũng buộc phải thay đổi... Sẽ nhanh thôi... Và lúc đó thì tôi cũng chẳng còn được ăn đồ " của nhà " nữa. Thật tiếc...

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

Khi người ta... nhỏ.

Mượn tiêu đề truyện ngắn " Khi người ta trẻ" của nhà văn Phan Thị Vàng Anh và mô đi phê đi tí ti để thành cái tự entry này. Nguyên do là vì sáng qua tại quán phở tôi có gặp một đôi bạn trẻ rất dễ thương. Ngồi đối diện với chỗ tôi ở bàn kế bên là một cô bé độ 4-5 tuổi có đôi má bầu bĩnh, mặc chiếc váy hoa ngắn với hai ngoe tóc cũn cỡn ngộ nghĩnh. Một lát sau có ba mẹ con đi vào, vì đông người nên cậu bé bị mẹ đẩy bắn vào trong nhà, đang mếu máo thì nghe tiếng cô bé gọi to rất mừng rỡ: " Lâm ơi, Lâm ơi!" Thế nhưng bạn Lâm, một cậu bé cũng trạc tuổi cô bé ( chắc học cùng lớp mẫu giáo ) chỉ quay lại nhìn mà chẳng nói năng gì. Ba mẹ con ngồi đối diện ở bàn tôi nên tôi có dịp quan sát đôi bạn trẻ rất kỹ. Cô bé từ bàn của mình cứ chăm chăm nhìn cậu bé với nụ cười he hé nhưng cậu bé lại giả vờ như không thấy. Tuy nhiên, lúc phở bê đến, cậu bé lại chẳng chịu ăn ngay mà cứ quay lại nhìn cô bé, nhìn rất lâu, nhất là khi cô bé bị mẹ đánh vào tay vì tội cầm đũa không đúng cách khiến cô bé suýt khóc nhưng chắc cô đã phải kìm lại giọt nước mắt của mình vì không muốn khóc trước sự chứng kiến của một " bạn trai". Cô bé ăn xong trước, đứng dậy đi về với mẹ, trước khi đi cô còn hồn nhiên vẫy vẫy tay với bạn: " Chào Lâm", nhưng cả lần này nữa, bạn Lâm cũng chẳng một câu chào đáp lại. Bọn con trai vốn ngốc nghếch và ngờ nghệch ngay từ khi còn bé tí như thế đấy, tôi đoán vậy.

Khi người ta nhỏ, người ta ngây thơ như vậy đấy, gọi tên bạn trai mà người đó không đáp lại vẫn rất vô tư và dù bị mẹ mắng khi ra về vẫn không quên chào bạn bằng giọng lanh lảnh dễ thương. Nếu đó là một cô gái, chắc hẳn cô ấy chả bao giờ dám gọi váng tên bạn trai ở chỗ đông người như thế. Khi người ta nhỏ, người ta có thể vuốt má bạn trai khi ta thích, ta có thể mút chung một que kem hay một cái kẹo mút rất chi là tình tứ, ta có thể phát xít không thèm chơi với một cậu bạn nếu vô tình một hôm nào đó ta bắt gặp cậu bạn đó cắn chung một quả ô mai với cô bạn thân nhất của ta... Khi người ta nhỏ, người ta còn có quyền làm nhiều việc mà người lớn không được phép làm như nghịch ngợm, chạy nhảy nô đùa đến toát mồ hôi hột với bạn bè, chọc ghẹo người nọ người kia, thậm chí phá phách một chút cũng chẳng sao. 

Tôi vẫn nhớ một bộ phim của điện ảnh Liên Xô cũ tôi xem từ ngày nhỏ có tựa đề: " Mẹ ơi con không muốn trở thành người lớn." Tôi không nhớ chi tiết bộ phim đó như thế nào nhưng hình như là cả gia đình nhà nọ ra sân bay để đi đâu đó nhưng cuối cùng chú bé nhân vật chính trong phim bị lạc mất và gây ra rất nhiều chuyện phiền toái cũng như vui nhộn cho mọi người xung quanh. Sau rốt cha mẹ cậu cũng tìm được cậu và câu cuối cùng cậu nói cũng là cảnh khép lại bộ phim: " Mẹ ơi con không muốn trở thành người lớn." Một bộ phim rất nhộn và có thể khiến cho bất cứ cô bé cậu bé nào cũng thèm muốn được vào ở vị trí của cậu ấy.

Gần đây, tự dưng tôi lại có một sở thích rất chi " teen" là mỗi khi đi nhà sách tôi thường tìm mua và đọc những cuốn truyện thiếu nhi nước ngoài cả trong nguyên bản tiếng Anh hay đã được dịch sang tiếng Việt như: " Pippi tất dài", " Lại thằng nhóc Emil", " Secret garden", " Nhóc Nicolas", "Alice in the wonderland", " Peter Pan", " Mít Đặc cùng các bạn"... Đọc truyện, tôi không thể nén được những lúc cười thành tiếng một mình chỉ vì các nhân vật đều rất hiếu động, nghịch ngợm với những trò chơi hết sức tinh quái nhưng bọn chúng đều hết sức thông minh và tốt bụng. Và ít nhất trong số đó có một chú bé không bao giờ chịu lớn là Peter Pan và một cô bé không muốn lớn là Pippi tất dài. Thật ngộ nghĩnh những ước mơ trẻ con ấy nhưng cũng vô cùng hiện thực. Có phải ước mơ cứ mãi là trẻ thơ là ước mơ của tất cả mọi người không? Cũng có lẽ vì thế mà tất cả người lớn chúng ta đều yêu trẻ thơ đến vậy, như nhìn thấy ở lũ trẻ tuổi thơ của chính mình...

Thứ Tư, 9 tháng 9, 2009

Thèm phở.



Không phải là than vãn đâu nhưng quả thật tớ ốm quặt quẹo đã hai tuần nay rồi, dù cũng chịu khó thuốc thang mà bệnh tình mãi không thuyên giảm cho. Tớ đang nghĩ đến khả năng bị nhiễm virus H1N1 nên cũng hơi lo sợ trong lòng
nhưng may quá đến hôm nay hình như là tớ đã khá hơn sau một giấc ngủ ngon đầu tiên từ nhiều tuần trở lại đây.


Mỗi khi bạn bị ốm, bạn thường có cảm giác thèm ăn món gì hay là ốm đến mức không còn cả thèm ăn nữa? Nếu mà không có cảm giác thèm ăn thì đúng là ốm quá nặng rồi đấy, nên đi bác sĩ mau mau. Còn tớ, mỗi khi ốm, tớ thường nghĩ ngay đến một bát phở nóng, không quan trọng là phở bò hay phở gà mà điều cần nhất là phải nước trong, ngọt và thơm. Tối qua, tớ tự dưng rất thèm phở nên quyết tâm phải ăn bằng được một bát nhưng đúng là số tớ đen quá đêm ba mươi vì đi quanh quẩn cả khu vực gần nhà tớ mà không tìm được một quán phở nào. Đi xa thì tớ lại không muốn vì lười và cũng không đội mũ bảo hiểm nữa. Cho nên cuối cùng đành ấm ức ăn một bát cháo gà " Thị Nở" với thật nhiều hành và tía tô vậy, thấy mồ hôi túa ra cũng dễ chịu hơn.

Với nỗi thèm nhớ chưa được giải toả, sáng nay vừa dậy tớ đã nghĩ ngay đến quán phở bò quen thuộc gần nhà chỉ bán vào buổi sáng sớm. Tớ vội vàng làm một số thủ tục rồi phi đến quán, gọi một bát tái chín không nước béo, không mì chính rồi ngồi nhâm nhi thưởng thức. Mặc dù chứng tịt mũi khiến tớ chẳng ngửi thấy mùi thơm và làm giảm mất 50% độ ngon của bát phở nhưng tớ cũng thấy thật thoả mãn. Vị chua chua, ngọt ngọt, cay cay của nước dùng, những miếng thịt bò mềm mại và sợi phở vừa tầm không quá cứng hay quá nát khiến tớ hài lòng lắm
. Thoả lòng làm sao nỗi mong ước đã trở thành hiện thực, dù niềm ao ước đó chỉ nhỏ bằng bát phở bò mà thôi.
!!!

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

Nhớ biển

Mùa hè năm nay mình không đi biển một lần nào. Bây giờ đã sang thu rồi, cũng hết mùa du lịch biển bỗng tự dưng nhớ biển ghê gớm. Nhớ tiếng sóng rì rào, nhớ làn gió mát rợn cả làn da, nhớ cảm giác sóng biển trùm lên cơ thể, vị mặn còn đắng nơi đầu môi. Nhớ cát, nhớ những hàng cây, nhớ cái yên tĩnh của biển đêm, nhớ vầng trăng tròn trên biển, nhớ cơn bão ở biển, nhớ... và nhớ...

Thôi, cho mấy cái ảnh biển lên cho đỡ nhớ nào.



Đường ra biển Quan Lạn ( Quảng Ninh )



Bãi biển Minh Châu ( Quan Lạn, Quảng Ninh ), nước trong vắt và xanh.



Bãi biển Sơn Hào ( Quan Lạn, Quảng Ninh ) trước cơn mưa.



Quan Lạn trong cơn mưa.



Biển Vũng Tàu



Bầu vú mẹ ở biển Vũng Tàu.



Đồ Sơn một ngày mùa xuân đầy sương mù.



Bãi biển Vạn Mỹ ( Đông Hưng, Trung Quốc ) một ngày mùa thu.



Biển Vạn Mỹ.



Biển Trà Cổ ( Vân Đồn, Quảng Ninh )



Bình minh lên trên huyện đảo Vân Đồn.

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2009

!!!!!!!!!

Sông Hồng mùa này thật đẹp, như một dải lụa hồng mềm mại uốn lượn trên cái nền cây lá xanh ngan ngát hai bên bờ. Như mọi năm tháng này đã là tháng mưa ngâu, nước sông dâng đầy ăm ắp nhưng năm nay nước vẫn hiền hoà trôi, chỉ đủ để làm cho cảnh vật thêm thi vị vào những đêm trăng sáng vằng vặc. Đêm trăng, đứng hóng gió trên cầu Long Biên, ngọn gió trong lành và mát rượi mới thấy đời quá đỗi đáng yêu. Trong " Cuộc đời của Pi" có một đoạn như thế này: " Sự sống đẹp đến nỗi sự chết đã phải lòng nó, một mối tình tư vị đầy ghen tuông quắp chặt lấy bất kỳ thứ gì nó có thể động đến. Nhưng sự sống nhẹ nhàng bỏ qua, mất mát vài thứ chẳng đáng kể, và nỗi u buồn chỉ như một bóng mây bay." Một đoạn văn quá đẹp và đầy chất liêu trai. Đã có những lúc muốn rời bỏ cuộc sống tươi đẹp nhưng cuối cùng thì nó vẫn quá đẹp để mà níu giữ một linh hồn lầm lạc. Đến cả sự chết còn phải yêu sự sống thế kia mà!!!