Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Các món ăn vặt mùa đông Hà Nội

Thú thực là tớ không thích ăn vặt cho lắm (ăn chính nhiều khi còn lười chẳng buồn ăn nữa là...), tuy nhiên những tối mùa đông lạnh lẽo, ngồi co ro trong tấm áo ấm hay chiếc khăn choàng đôi khi cũng thấy nhớ, thấy thèm một bắp ngô nướng hay một bát chè nóng...  Đã muốn viết một bài về chủ đề này từ lâu rồi nhưng lại quên tuột mất, tự dưng sáng nay nói chuyện với cậu bạn, cậu ấy nói thời tiết này mà lang thang ăn ngô nướng hay ốc nóng thì tuyệt bạn nhỉ, tớ mới vỗ trán đánh bẹt một cái, nhớ ra điều mà mình trót quên mất
. Ờ há, những điều tưởng nhỏ nhặt như một món ăn vặt đôi khi lại là nỗi nhớ đến khắc khoải đối với những người ở xa...

Nói đến món ăn vặt mùa đông Hà Nội trước tiên phải nói đến món ngô, ngô nướng, ngô luộc, ngô chiên, bỏng ngô, bắp rang bơ... Nhưng mỗi khi ngọn gió đông về thì thường nhớ món ngô nướng đến da diết bởi mùi thơm rất đặc trưng của nó
. Những buổi tối đi chơi về muộn, đang đi trên đường vắng chợt thấy lập lòe một đốm lửa đỏ bên vỉa hè, tấp ngay vào lề, dựng xe và ngồi xuống, xòe đôi bàn tay lạnh cóng ra sưởi ấm trên bếp than hồng rồi kiên nhẫn chờ chị bán hàng nướng cho một bắp ngô nếp. Ngô để nướng phải là loại ngô nếp bánh tẻ, không non quá cũng không già quá, các hạt ngô trắng đều tăm tắp, khi bấm nhẹ thấy mềm nhưng không chảy sữa là được. Đến khi ngô bắt đầu chín, mùi thơm bốc lên ngào ngạt chẳng thể đặng đừng, nóng lòng giục chị bán hàng rối rít nhưng khi nướng xong rồi thì đâu có thể ăn ngay được. Cầm bắp ngô nóng bỏng giãy trên tay, dùng lớp vỏ áo bên trong của bắp ngô đã bóc lau qua cho sạch lớp than đen của những hạt hơi cháy và cũng để cho đỡ bỏng tay. Lăn qua lăn lại giữa hai bàn tay một lúc cho nguội bớt mới chậm rãi tách từng hạt ngô cho vào miệng và bắt đầu thưởng thức vị dẻo thơm ngọt ngào của bắp ngô mới trảy... Bởi giống ngô thường khi trảy xuống phải ăn ngay mới ngon và dẻo, nếu để đến hai ba ngày sau thì ngô sẽ khô và mất đi vị dẻo thơm vốn có.

Trong dòng đồ ăn vặt với ngô, ngoài món ngô luộc chân phương, lâu năm nhất phải kể đến món bỏng ngô truyền thống; ngày chưa có công nghệ cao các bà các mẹ hay dùng cát cho vào chảo để rang cùng với ngô, đến khi đủ nóng, hạt ngô sẽ nổ bung lên, bắn tứ tung, nghĩ thấy dân mình kể cũng sáng tạo, chẳng hiểu sao lại phát minh ra cái kiểu cách rang ngô hiệu quả thế chứ
. Nhưng mà có lẽ đến hơn chục năm rồi tớ không ăn món bỏng ngô truyền thống đó; tuần trước ngồi ở quán cafe Cộng trên phố Triệu Việt Vương thấy có trong thực đơn nên gọi một tô nhưng khi ăn thì không thấy ngon và cảm xúc như xưa nữa. Bởi giờ đây tớ thích ăn bắp rang bơ hơn, cả ngọt hay mặn đều được, lại vừa nhanh vừa tiện. Chỉ việc vào siêu thị mua một gói pop corn bán sẵn, về cho vào lò vi sóng 2-3 phút là có một tô đầy tú hụ bắp rang bơ, buổi tối vừa nhâm nhi bắp rang vừa xem phim cũng thú y như là xem phim ngoài rạp vậy (ngoài rạp thì một túi bắp rang bơ tương đương có giá 45-50k, đấy là giá cũ ở MegaStar bây giờ không biết đã tăng chưa nữa?)

Ngày trước, tớ đọc "Đôi mắt" của Nam Cao có đả động đến món mía ướp hoa bưởi, thấy tò mò kinh khủng không biết món đó thơm như thế nào, tò mò đến tận bây giờ luôn bởi xung quanh chẳng thấy ai làm và ăn món đó bao giờ. Tuy nhiên, món mía luộc hay nướng thì cũng đã ăn và thấy mía nướng lên thường thơm, mềm và ngọt hơn mía để tự nhiên. Còn mía luộc người ta thường cho cùng vào luộc với ngô cho cho bắp ngô và nước ngô thêm ngon ngọt.

Một món ăn vặt vỉa hè không thể không nhắc đến nữa đó là hạt dẻ rang. Có hai loại hạt dẻ, một loại hạt to và một loại hạt nhỏ nhưng tớ vẫn thích ăn loại hạt dẻ nhỏ hơn vì nó có vẻ thơm hơn và cũng đúng chất ăn vặt lai rai hơn. Hạt dẻ to ăn cũng bùi thơm nhưng chóng hết và chóng chán
. Trước khi rang hạt dẻ người ta phải luộc trước cho chín, nếu chỉ rang không hạt dẻ sẽ bị khô và cứng rất khó ăn
.

Những buổi tối mùa đông rét mướt, đang ngồi trong nhà bỗng nghe thấy tiếng rao lẫn trong tiếng gió "Ai khoai nướng đê..." Khó có thể cầm lòng bởi trong đầu đã hình dung ra ngay củ khoai lang nóng hôi hổi bóc đến đâu mật vàng chảy ra đến đấy, ngọt thơm và bùi... Nếu hôm nào không thích ăn khoai nướng thì đổi món ăn sắn luộc, miếng sắn tàu trắng muốt điểm vài lá hành xanh thơm thơm chấm với muối vừng ăn trong buổi tối mùa đông ai mà chẳng thấy nao lòng khi nhớ đến
.

Với những ai thích ăn món chè thì mùa hè không thể không ăn một cốc chè đá mát lạnh, đủ các loại từ chè đậu xanh, đậu đỏ, đậu đen tới chè Thái Lan, chè thập cẩm hà đồ... Thế nhưng mùa đông lạnh lại chỉ có vài ba món chè nóng như chè bánh trôi tàu, lục tàu xá, chí mà phù... Nghe cái tên đã thấy tò mò muốn nếm thử rồi, khi nếm thử lại thấy nhớ mỗi khi đông về. Có gì đâu, món chè bánh trôi tàu cũng giống như bánh trôi bánh chay của ta nhưng một bát thường có hai viên, một viên nhân làm bằng đậu xanh xay nhuyễn trộn đường và một viên nhân làm bằng vừng đen xay nhuyễn trộn đường. Nước đường thì thường cho thêm một thứ bột cho sóng sánh (tớ đoán là bột đao hoặc bột sắn, híc) và có những lát gừng vừa ấm bụng vừa dậy mùi. Món này ở Hải Phòng thường gọi là sủi dìn nhưng ở Hà Nội và những nơi khác gọi là bánh trôi tàu để phân biệt rõ với bánh trôi ta
. Còn lục tàu xá chỉ đơn giản là chè đậu xanh được nghiền nát đun lên và chí mà phù chính là chè vừng đen cũng được nghiền nát. Tuy nhiên không biết người nấu các món đó cho thêm những thứ gì mà khi ăn người thưởng thức thấy sao mà thơm và bùi đ
ến vậy
.

Nói đến ốc nóng, ốc không chỉ bán vào mùa đông mà bán quanh năm nhưng tớ chỉ thèm ăn ốc nóng vào mùa đông thôi, các mùa khác đã quá nóng rồi chẳng thích ăn đồ nóng nữa. Ở Hà Nội thực đơn món ốc nóng hơi nghèo nàn, chỉ gói gọn trong món luộc hoặc hấp là hết. Cho nên tớ vẫn nhớ những món ốc xào theo kiểu Hải Phòng hơn. Gần đây do trao đổi thông thương giữa các vùng miền nên ở Hà Nội cũng có nhiều quán làm món ốc xào, như quán Cay đâu ở đường Kim Mã đi vào đã từng là quán ốc yêu thích của tớ một thời. Ốc ở đó có nhiều loại và cũng được rửa khá sạch sẽ (điều này với tớ quan trọng lắm đấy 
.) Ốc luộc đơn giản là chỉ luộc lên, cho thêm tí xả cho thơm chấm với nước mắm dấm có ớt, gừng, lá chanh... Món hấp thường dùng cho ngao hay sò, cho thật nhiều sả, ớt và thêm chút đường nữa, khi ăn chấm với tương ớt hoặc mù tạt cay giàn giụa cả nước mắt
. Món nướng thì thường dành cho sò huyết hoặc bất cứ loại ốc nào nếu thích
, khi ăn chấm với tương ớt cho thêm chút đường cho đậm đà. Món xào thì có thể làm với tất cả các loại ốc, thường cầu kỳ hơn, cho gia vị, đường, tương ớt, cùi dừa thái mỏng, củ xả... vào rồi xào lên, đến khi chín tới thì bắc ra ăn luôn; nước chấm lại chính là nước vừa xào đó được chắt ra... Ăn ốc xong thì nhớ uống thêm một bát nước ốc luộc nóng pha nước chấm để đỡ đau bụng đấy nhé
. Và cũng đừng quên rửa tay trong một thùng nước đầy lá xả để cho hết mùi tanh của ốc.

Còn rất nhiều các món ăn lặt vặt khác vào mùa đông nhưng quả thực viết đến đây thì tớ không chịu đựng nổi thêm nữa rồi, tớ phải đi ăn cái gì đã
. Hẹn gặp lại sau............


Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

Khung cửa nhỏ mùa đông



Mùa này hoa đồng hồ xơ xác quá nhưng hoa hồng lại đúng mùa trổ bông.

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Hơi buồn...

Tự dưng hôm nay vào facebook lại thấy buồn buồn, không phải buồn chuyện của mình mà buồn chuyện thiên hạ mới đau chứ lị. Nguồn cơn là vì trong friendlist trên facebook của mình có một cô bé mình quen khá lâu rồi, từ hồi còn quán cafe đó. Ngày ấy cô bé mới học lớp 12 tại trường cấp III Marie Curie gần quán cafe của mình, cô bé yêu một cậu bạn cùng tuổi nhưng học khác trường. Tuần nào cậu bé cũng đến đón cô bé sau giờ tan học một hai lần rồi vào quán mình ngồi uống nước, thủ thỉ tâm tình. Đúng là tình yêu học trò thời nay bạo dạn và cả bạo liệt nữa, có hôm hai cô cậu ngồi hôn nhau ngay trong quán như chẳng cần biết xung quanh có những ai... Ngồi nhiều đâm thành khách quen, mình cũng biết đôi chút về mấy cô cậy ấy, nghe nói cậu bé sẽ thi Đại học khối A còn cô bé thi khối D và hai người quen nhau qua trò chơi game online (hic
). Cũng chính cô bé là người hướng dẫn mình cách lập blog, hồi đó là blog 360 độ chứ chưa có cái blog plus này. Cô bé dáng người cao gầy, trắng trẻo dễ thương còn cậu bé thì hơi đậm người và không thể nói là xinh trai được nhưng mình nghe bạn bè của cô bé khen tính tình cậu hay nên mình nghĩ chắc do vậy cậu mới làm cô bé yêu say đắm đến thế
... Sau đó mình đôi lần còn chứng kiến cảnh hai cô cậu đó giận dỗi nhau ra sao, chia tay nhau thế nào và có một thời gian cô bé hay đến quán mình với một cậu rất đẹp trai, nhưng cuối cùng mình lại thấy cô cậu đó quay lại với nhau, tay trong tay... Có vẻ đó là một tình yêu sâu sắc và bền chặt...

Thời gian trôi đi, cô cậu đó ra trường và mình cũng không còn làm quán cafe nữa nên chẳng bao giờ gặp lại cả hai. Tuy nhiên, có đôi lúc mình vào blog của cô bé đọc, mình thấy cô bé vẫn viết về tình yêu rất sâu đậm đối với cậu bé và dù chẳng liên quan nhưng mình cũng cảm thấy mừng và thầm chúc phúc cho một tình yêu đẹp trên cõi nhân gian. Bẵng đi một thời gian dài, blog 360 độ đóng cửa, mình và cô bé đều add nick của nhau trên facebook nhưng không bao giờ comment hay nói chuyện với
nhau. Trước đây, mình chẳng bao giờ để tâm nhưng dạo này thi thoảng vào facebook mình phát hiện ra cô bé và cậu bé, giờ đã là sinh viên đại học ở hai trường đại học khác nhau, đã chia tay. Và cô bé đã có ngay một cậu người yêu mới, hôm nào mở facebook ra mình cũng thấy những bức ảnh, những lời nói nồng nàn của cô bé dành cho cậu người yêu mới... Nhưng điều khiến mình thấy buồn và tiếc cho cậu bé hơn cả là cậu bé cũng vẫn có tên trong friendlist của cô bé và vẫn thường vào để đọc những dòng chữ tình cảm mà cô bé kia dành cho một người khác chứ không còn dành cho cậu nữa... Cũng vẫn tình yêu cuồng nhiệt được bộc phát ra thành lời ấy nhưng bây giờ cái tên đã thay đổi, cũng vẫn gọi nhau là chồng-vợ nhưng giờ đã là một cái tên khác rồi. Mình thấy cậu bé có vẻ rất đau khổ, vẫn thể hiện tình yêu với cô bé, vẫn gọi cô bé là vợ và xưng chồng nhưng cô bé bây giờ đã gọi người khác là chồng mất rồi... Tình yêu của thanh niên thời nay thật là rắc rối và phức tạp
. Đôi khi mình lẩn thẩn tự hỏi không biết cậu bé nghĩ gì khi xem những bức ảnh ấy và đọc những dòng chữ tình yêu mà cô bé dành cho người khác??? Rồi mình thấy trách cô bé một chút là tại sao cô bé biết người yêu cũ của mình vẫn vào facebook để đọc mà cô bé có thể vô tư post những bức ảnh và viết những dòng chữ làm đau lòng người khác như vậy? Thật khó hiểu! Hay tình yêu của thanh niên bây giờ là vậy, chỉ cần biết đến cảm xúc của mình mà không cần biết đến cảm xúc của người khác? Như thế thì có vẻ vô tình quá tới mức vô tâm và thậm chí là hơi nhẫn tâm... Có thể mình là người ngoài cuộc nên cũng chẳng hiểu hết nguồn cơn chăng?

Ừ, cũng có thể là mình chẳng hiểu gì thật vì tình yêu của mỗi người và mỗi thời một khác nhỉ. Cũng chỉ là thương vay khóc mướn thế thôi chứ đâu có ảnh hưởng gì tới ai, cô bé ấy có vẻ hạnh phúc với tình yêu mới và mình cũng mong cậu bé sớm lấy lại tinh thần và sẽ gặp được một tình yêu xứng đáng. Chỉ có điều mình vẫn bảo lưu ý kiến rằng một người dù có hạnh phúc tới đâu nhưng cũng đừng nên bày tỏ điều đó một cách quá ồn ào trước mặt kẻ kém may mắn hơn mình, nhất là trước mặt người đã từng một thời yêu đương với mình và hiện thời vẫn đang đau khổ vì nhớ thương mình. Điều đó với mình có vẻ không được đúng đắn cho lắm và nhất là không được nhân văn cho lắm
.

Chuyện chỉ có thế thôi mà mình hơi buồn đấy, biết không????????????

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời...




Khi tôi xem "Sling Blade" của đạo diễn Billy Bob Thornton (anh cũng đóng vai nhân vật chính trong phim luôn), tôi lại nhớ tới hai câu đầu trong bài thơ "Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời" của nhà thơ nước Nga Evghenhi Aleksandrovich Evtushenko (Bằng Việt dịch).

"Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời
Mỗi số phận chứa một phần lịch sử."

Phim nói về Karl Childers, một người đàn ông có trí não chậm phát triển đã sống 25 năm trong bệnh viện tâm thần vì tội giết mẹ ruột và người tình trẻ của bà ta từ năm anh mới 12 tuổi. Mở đầu phim là cảnh Karl được ra viện và trở thành "người tự do". Anh đến một thị trấn nhỏ làm thuê cho cửa hàng sửa chữa nông cụ. Anh kết bạn với một cậu bé tên là Frank; người mẹ góa của cậu bé và người chủ cửa hàng nơi cô làm việc, một người đàn ông đồng tính luyến ái cũng rất yêu quý anh và coi anh như một thành viên trong gia đình. Thật không may, người bạn trai của bà mẹ lại là một con quỷ dữ, thô lỗ, cục cằn, bạo lực và suốt ngày say xỉn, lúc nào cũng sẵn sàng nổi cơn điên khi có ai đó làm trái ý mình. Anh ta ghét tất cả mọi người và muốn tống cổ Karl và Frank ra khỏi nhà, anh ta biến cuộc sống của hai mẹ con Frank trở thành địa ngục. Cuối cùng, để bảo vệ những người bạn mà anh coi là gia đình duy nhất mà anh từng có trên đời, Karl đã giết người đàn ông xấu xa đó và kết thúc phim là cảnh anh ngồi lặng lẽ trong bệnh viện tâm thần ban đầu nơi anh đã ra đi.

Karl trong phim là hình ảnh một người đàn ông cô độc, chậm chạp, buồn bã, nói rất ít và dường như lúc nào cũng chìm đắm trong tâm tưởng của chính mình. Cuộc sống của anh hầu như không có niềm vui và không nhiều sự kiện xảy ra. Tuy nhiên, đúng là "không có ai tẻ nhạt ở trên đời", đằng sau vẻ mặt phẳng lặng như hồ nước ấy là những lý lẽ, những tâm tư tình cảm mà chỉ có riêng anh mới hiểu được. Anh đâu phải là người vô cảm như nhiều kẻ lầm tưởng mà trong con người anh trĩu nặng tình yêu thương với người em trai chết từ khi mới lọt lòng, với những người bạn anh mới gặp dù thời gian chưa lâu... Những cảnh quay đẹp, một thị trấn nhỏ bình yên, một cánh rừng xanh tươi nhưng cô quạnh càng làm tăng thêm vẻ cô đơn và buồn bã của câu chuyện. Một bộ phim đậm chất nhân văn...

Và đậm chất thơ... Tôi không để ý đến điều này nhiều nhưng bạn tôi dường như đã nhận ra... Trước khi Karl quyết định giết người đàn ông đó, anh ra khỏi nhà, gặp mẹ cậu bé ở trước cửa. Họ nói dăm ba câu với nhau rồi anh bước đi, mẹ cậu bé gọi "Karl..." nhưng anh không quay đầu lại và không đáp lời. Rồi anh đi gặp người đàn ông đồng tính nhờ anh ta chăm sóc hai mẹ con Frank giúp anh, khi anh quay đi, người đàn ông gọi "Karl...", nhưng anh cũng không trả lời. Anh đến gặp cậu bé trong cánh rừng, nơi cậu gọi là "góc bí mật" của mình để tặng cậu bé mấy cuốn sách, anh ôm cậu bé một cái trước khi bước đi, cậu bé gọi "Karl..." nhưng anh vẫn chỉ lặng lẽ như mọi khi... Bạn tôi nói đó giống như một bài thơ, là một dấu lặng giữa mỗi đoạn thơ, ở đây là một dấu lặng trước cơn bão sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào...

Cũng giống như "One flew over the Cuckoo's nest" (Bay trên tổ chim cúc cu) hay "The Eighth Day" (Ngày thứ tám) cùng nhiều bộ phim về đề tài người bị bệnh thần kinh hoặc trí não không bình thường, "Sling Blade" có một kết thúc không mấy sáng sủa cho nhiều nhân vật trong phim nhưng đó thực sự là những bộ phim đáng xem, đáng để người xem suy ngẫm. Bởi trong mỗi con người tự coi là bình thường đều đã và đang ẩn chứa một điều gì đó "bất bình thường", ở một góc khuất nào đó trong tâm hồn mà ta chưa hay có khi không bao giờ phát hiện ra.