Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

Vượt trên nghịch cảnh

Có lần cách đây chưa lâu một người bạn quen trên mạng mấy năm rồi không nói chuyện bỗng nhảy vào hỏi thăm tôi. Anh nói đọc các entry trên blog anh cảm thấy cuộc sống của em ngập tràn màu hồng. Trả lời anh  rằng nhìn thì vậy mà có khi không phải vậy đâu anh. Cũng chỉ là một cách nói thôi nhưng nếu không phải dối lòng thì có lẽ điều đó không xa sự thật là bao nhỉ. Chắc nhiều người khác cũng nghĩ về tôi như anh, một điều mà tôi đã và luôn cố gắng để đạt tới, nghĩa là có một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc trong tất cả khả năng của mình. Thực ra hạnh phúc đâu phải cứ cố gắng là đạt được, nhưng ít nhất thì sự vui vẻ và khả năng buông bỏ những thứ không thuộc về mình hoàn toàn nằm trong tầm tay của bất cứ ai. Đôi khi công thức của hạnh phúc lại rất đơn giản thế thôi nhưng không dễ thực hiện và không phải ai cũng nhận ra. Trong khi nhiều người cứ đi tìm hạnh phúc từ những thứ đâu đâu chưa có hoặc chưa hề tồn tại. 

Cũng muốn nói rằng cuộc đời ai chẳng có sóng gió, chỉ khác đó là sóng to hay sóng nhỏ, là sóng thần hay đôi khi là con sóng ngầm lặng lẽ. Và mỗi người cũng có một cách vượt sóng khác nhau. Người không biết bơi thì lặn ngụp vất vả trong con sóng, người bơi giỏi có khi lại thích thú đùa vui với sóng và làn sóng chính là thử thách để rèn luyện sự dũng cảm của họ...

Chẳng biết tại sao dạo này tôi thích cụm từ "vượt lên trên nghịch cảnh" và dùng nó để chỉ những cái cây tôi trồng. Buồn cười, đúng không? Tôi ngưỡng mộ đám cây của tôi vì từ cây lớn tới cây nhỏ tôi đều đem tuốt lên mái nhà trồng vào chậu, cùng một chế độ chăm sóc dù đó là cây chịu được nắng gió hay không. Điều duy nhất tôi có thể làm cho chúng là thường xuyên tưới nước và thi thoảng bắt sâu nhổ cỏ, ngắt cành, còn lại tôi để chúng tự vật lộn với thời tiết. Mùa đông lạnh giá hay mùa hè nắng bỏng rát, những cơn mưa, những trận bão, những trận cuồng phong, những lần tôi quên tưới nước, các cây của tôi dĩ nhiên là phải trải qua quá nhiều thương đau, một số cây không chịu nổi nhiệt đã chết để cuối cùng những cây mạnh khỏe tươi tốt nhất vẫn sống khỏe và sống đẹp, không phụ công tôi chăm sóc đã cho ra những bông hoa thơm ngát và những chùm quả ngon lành. Tôi coi đó là thử thách cần thiết nếu như muốn có được những gì tốt nhất. Đấy cũng là theo thuyết chọn lọc tự nhiên của Darwin chứ chẳng phải tôi tự nghĩ ra. Cũng như con người, tôi không thích sự yếu đuối, khóc thương người khác thì được chứ đừng khóc vì tự thương mình. Cũng không thích ai ngồi một chỗ mà rên rỉ tự trách mình nếu chẳng may mắc phải một lỗi lầm.

Hôm nay tôi gặp một chuyện không vui, nó làm tôi thực sự khó chịu. Nhưng ngay lúc cảm thấy rất giận dữ thì tôi đã tự nhủ lòng rằng không được giận quá 3 phút đâu đấy, tôi ra ngoài và cơn giận nguôi ngoai. Vì tôi nhớ đến mấy câu nói tôi mới đọc gần đây và chúng như tấm bùa hộ mệnh giúp tôi dịu xuống mỗi khi tôi gặp phải chuyện không vui, đó là: "Những sự việc mà ta quan tâm hiện nay, mười năm sau nhìn lại, không phải là sự việc ngu xuẩn ư? Tại sao ta lại để những sự việc vặt vãnh không đáng kể quấy rối?" và "Nếu quả mọi thứ trên thế giới cuối cùng tất trở thành không, thì vì sao ta lại tính toán được mất từng ly trong ngày hôm nay?" Ừ, tính toán quá làm con người ta nhỏ mọn đi mà thực ra để đổi lại sự thanh thản trong tâm hồn thì cái giá nào cũng vẫn là quá rẻ...

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Những người đàn ông cô đơn

Buổi tối đang lướt web thì bạn gọi điện hỏi han, nói đang ở ks một mình, vừa uống xong hơi say, nhớ thì gọi điện nói chuyện chút. Bạn thì hôm nào gọi điện cho mình mà chẳng say, những ngày trong tuần sống xa nhà, xa vợ con, công việc bận rộn, anh em bạn bè tối đến ngoài việc nhậu thì biết làm gì, say mà chưa ngủ được thì thường ngồi một mình trong phòng ks đối diện với chính mình, để lo về công việc, để buồn về chuyện riêng. Cho nên bạn hay gọi điện cho mình vào buổi tối và vào những lúc say là vì vậy, nói chuyện cho đến khi bạn buồn ngủ quá nói buồn ngủ rồi đi ngủ thôi. Bạn cũng hay gọi điện lúc ngồi trên xe về tp hay từ tp đi vt, hay lúc từ ks ra sân bay hay từ sân bay về nhà. Nhớ có lần bạn nói sao tớ thèm có một gia đình hạnh phúc đến thế, đúng là ông trời chẳng cho ai tất cả bao giờ. Ông trời cho tớ tiền bạc và những thứ khác mà không cho tớ được một gia đình hạnh phúc. Nghe mà thấy đắng ngắt trong lòng, thương bạn nhiều lắm. Bạn không giống những người đàn ông khác dễ dãi trong các mối quan hệ nên không dễ quên lãng. Bạn giống mình, thích nói chuyện, thích đùa vui, thích đọc sách, thích chia sẻ với nhau những cuốn sách vừa đọc, thích tâm sự cùng nhau. Nhớ hồi còn hay chat chit, có những lần bạn với mình chat với nhau tới 2-3h sáng mà không hết chuyện. Bây giờ bạn không có thời gian online nữa mà chỉ hay gọi cho mình những cuộc gọi dài muộn màng vào ban đêm. Nhiều khi chỉ để trêu chọc nhau vài câu thôi nhưng lần nào bạn cũng nói gọi điện còn nghe tiếng cậu cười là vui rồi. Ừ, mỗi lần cậu gọi điện, nghe giọng cậu dù biết cậu còn buồn nhưng tớ cũng biết là cậu vẫn ổn, ít nhất đó cũng là một niềm an ủi. 

Vừa nghe bạn gọi điện thoại xong, trên màn hình chat có ba người nhảy vào chat. Lâu rồi mình không online buổi tối nên thấy mình sáng đèn mọi người hỏi han. M có vẻ giận mình hay sao vì đã lâu không hỏi han gì đến cậu ấy nên cứ nói chuyện nhát gừng. Từ cái dạo cậu ấy nói đang ở HN mà mình kêu nắng không chịu đến chỗ cậu ấy tới nay chắc cũng được một năm rồi nhỉ. Một năm không nói chuyện với nhau quả là dài nên bây giờ khi biết cậu ấy ra làm việc hẳn ở HN thì mình phải sốt sắng hỏi ngay cậu ấy đang ở đâu để mình đến mà cậu ấy nói mai phải đi công tác rồi. Hỏi tuyệt vọng đường lấy vợ trong SG rồi hay sao mà phải ra HN, đã có em nào chưa. Nói vẫn chưa mới đau chứ. Ừ, đau thật! Đau hơn nữa là tôi dạo này chẳng có chơi với em gái nào để giới thiệu cho người iu cơ chứ. Mình cũng chẳng hiểu sao người dễ thương như cậu ấy tới giờ vẫn cô đơn là sao? Hay vì lãng tử mải lang thang quá nên gái nó chê? Không biết nữa. Hơi buồn buồn!

T đang ở Ma, nói đang buồn, nhớ VN. Ừ, đi xa lâu ai chẳng nhớ nhà nhỉ. Hôm trước anh nói mấy bữa nữa về phải ra HN thi cử gì đó và thăm em. Anh với tôi, rất thân thiết, nói chuyện với nhau rất nhiều nhưng dường như tôi chưa bao giờ hiểu anh, bởi vì anh có một nỗi niềm thầm kín che giấu tôi. Dường như chúng ta có chung một điều bí mật. Nhưng đôi khi phía sau ánh mắt sâu thẳm chẳng ẩn chứa điều gì sâu sắc cả. Đã có lúc tôi muốn biết bí mật đó là gì và khi anh nói kiểu nửa đùa nửa thật thì cũng khiến tôi nửa tin nửa ngờ. Thường anh ít gọi điện cho tôi mà hay chat chit là chủ yếu. Chỉ khi nào có liên quan đến công việc thì anh mới gọi điện rất lâu để xin lời khuyên của tôi. Đôi khi tôi thấy thương anh rất nhiều mà không hiểu lý do vì sao. Có lẽ bởi tôi cảm thấy anh cô đơn và có những lúc mất phương hướng trong cuộc đời. Thôi cũng đành, mỗi người một số phận, anh vẫn bình yên và nụ cười vẫn dễ thương là đủ để tôi an lòng.

Tr. đang đi công tác ở HL, chat kêu đói quá vì món ăn không hợp khẩu vị. Bảo anh tranh thủ trước khi bọn EU nó cấm sang các nước khác chỉ với môt visa thì đi một loạt các nước châu Âu đi nhé. Đáp ừ. Đôi khi thấy anh rất dễ thương nhưng đôi khi lại không chịu đựng nổi anh. Những lúc anh bắt tôi phải chờ đợi trong bất cứ một cuộc hẹn nào ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể làm nản lòng bất cứ ai chứ đâu chỉ đối với một người thiếu kiên nhẫn như tôi. Những lúc đó thường lẩm bẩm người như thế bị vợ bỏ là đúng rồi còn oan gia gì nữa, biết là mắng thầm như vậy không đúng đắn cho lắm nhưng quả thật không kìm nén được. Cho đến khi anh tới, thường là vài tiếng sau giờ hẹn và vào lúc mọi người (không riêng mình tôi) đã từ bỏ ý định chờ đợi, thì tôi cũng chỉ biết cười xòa cho qua khi nhìn thấy nụ cười hối lỗi của anh mà thôi. Bởi rằng là bạn, còn hơn là bạn, là người tri kỷ nên dễ tha thứ hơn rất nhiều khi là người yêu hay là người chồng. Anh cũng vì thế rất cảm kích trước tấm lòng bao dung của tôi bởi anh thường nói chỉ mình tôi hiểu anh đến thế. Nhưng anh không biết rằng sự chờ đợi quá lâu cũng khiến người ta mệt mỏi và nhìn anh bằng đôi mắt khác đi. Có đôi khi ngồi nói chuyện với anh mà điện thoại của anh liên tục có tin nhắn hoặc cuộc gọi. Anh nói đấy là những cô gái muốn làm quen với anh chỉ bởi họ nghĩ rằng anh đang cô đơn và vì họ chỉ nhìn vào vẻ ngoài thành đạt của anh mà ngộ nhận. Tôi nói đúng rồi đấy, họ nhầm về anh quá, chỉ những người sống lâu bên anh mới có thể biết anh thực sự là người như thế nào... Tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn và buồn bã của anh mặc dù lúc nào anh cũng cười và nói chuyện vui cho tôi cười. Anh rất sợ tôi nhìn thấy anh buồn nản nhưng anh làm sao giấu tôi được điều gì tuy rằng tôi chẳng làm gì để giúp cho anh được. Chỉ an ủi rằng mọi chuyện sẽ qua đi thôi và anh sẽ được bình an...

Bốn người đàn ông ấy tôi nói chuyện trong cùng buổi tối hôm nay, đều bằng tuổi tôi và đều đang trong tâm trạng cô đơn, dù hoàn cảnh của họ khác nhau hoàn toàn. Nói chuyện với họ xong, tôi cũng có cảm giác buồn y như khi vừa đọc xong cuốn "Trăm năm cô đơn" vậy. Vì cái tiêu đề này hợp với hoàn cảnh quá. Rồi tự hỏi ở đời này sao lắm đàn ông cô đơn đến thế? Có thể ở những chỗ khác, trong những hoàn cảnh khác họ là những con người rất năng động, vui vẻ, thành công nhưng sao với tôi họ lại thể hiện một con người cô độc, buồn bã đến thế? Hay đó chỉ là trong tưởng tượng của tôi?

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

Trượt nước ở công viên nước Hồ Tây

Để có quả video này tớ phải trượt tới ba lần. Lần thứ nhất loanh quanh mãi không dám trượt, mấy cậu cứu hộ ở đấy bảo chị không trượt thì tránh ra cho người khác trượt nhá. Tớ bảo từ từ để chị lấy tinh thần đã. Khi ngồi xuống chuẩn bị trượt, thằng cha ngồi bên cạnh còn quay sang bảo trượt thi nhé. Đang thì sợ nhưng thằng cha khích thế mình buông tay trượt luôn. Cuối cùng vẫn thua nó mới đau chứ 
. Đến lần thứ ba nhìn thấy mặt tớ, các cậu cứu hộ cười bảo mê rồi hả chị. Tớ bảo mê gì mà mê, vì chị thích quay video nên phải chịu để nước chui hết vào mắt mũi thế này chứ 
 
 
. Have fun!





Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2011

Quốc thú và quốc hoa

Hôm trước anh bạn hỏi:
- Em biết con thú nào là ứng cử viên nặng ký cho danh hiệu quốc thú của Việt Nam không?
- Không biết
.
- Ôi giời, thiên hạ đồn ầm trên mạng mà không biết, lạc hậu quá. Là con ếch chứ sao nữa.
- Tại sao
?
- Vì con ếch rất giống người Việt mình. "Ếch ngồi đáy giếng" nên cứ tưởng trời chỉ to bằng cái miệng giếng thôi. Hơn nữa con ếch cái bụng rất to và rỗng, mà "thùng rỗng kêu to", người Việt mình cũng thế.
- Anh chỉ bôi bác, mà cũng... có lý
.
Anh bạn lại hỏi tiếp:
- Thế em biết hoa gì đang vào chung kết danh hiệu quốc hoa không?
- Không biết... À, để xem, chắc hoa cứt lợn chứ gì?
- Ừ, sao đoán giỏi thế
?
- Vì hoa cứt lợn cũng giống người Việt mình, giản dị, dễ sống, dễ lây lan, diệt không chết. Hơn nữa có một điểm rất quan trọng là tên của nó vô cùng độc đáo, chỉ ở Việt Nam mình mới có. Híc, có thể các nước khác cũng có loài hoa này nhưng chắc được gọi dưới cái tên khác. Mà cái gì đã mang tầm quốc gia thì phải độc đáo khác người chứ, đúng không
?
- Ờ, chí lý, chí lý
! (vỗ đùi)

Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011

Ngủ đêm trên vịnh Hạ Long

Đêm nằm nghe tiếng sóng vỗ vào mạn tàu, cảm nhận ngọn gió hiu hiu luồn qua khung cửa sổ rộng mở, giấc ngủ cũng bập bềnh theo sóng nước, còn gì thi vị hơn?




Hoàng hôn trên vịnh Hạ Long. Ở đây chiều nào cũng có thể ngắm hoàng hôn nhưng lại không có bình minh vì bị núi che khuất. Hoàng hôn xuống rất nhanh, chỉ khoảng một phút mặt trời đã khuất sau rặng núi.



Đêm trên vịnh, tàu nào cũng sáng đèn nên mặt biển nhìn giống như một thành phố nổi bập bềnh trên sóng nước.



Những ngọn đèn thức suốt đêm thâu nổi bật trên nền trời xanh thẫm.



Bình minh rất phẳng lặng và hiền hòa.




Hang Sửng Sốt, có tên gọi như vậy có lẽ là vì ai vào đây cũng phải sửng sốt vì độ lớn và vẻ đẹp của các hang.



Kayak buổi sáng sớm.



Tớ cũng kayak, cảm giác rất thú vị mặc dù hơi mỏi tay tí ti
.



Hòn Trống Mái, biểu tượng của thành phố Hạ Long.



Làng chài trên biển.



Một trường học nhỏ trên mặt nước cho trẻ em làng chài.



Bến cảng Hạ Long nơi tập trung tàu nhỏ để đưa du khách ra những con tàu du lịch lớn hơn đậu trên vịnh.



Bên trong tàu du lịch, quầy bar, chỗ ngồi ăn và chỗ để buffet.



Một góc trên nóc tàu, chỗ để mọi người ngồi chơi ngắm cảnh hóng mát.



Một góc khác trên nóc tàu có mái che trong trường hợp có nắng hoặc có mưa.





Dạy tỉa thiên nga bằng củ quả trên tàu.



Và đây là sản phẩm cuối cùng.

Tạm biệt Hạ Long để trở về với Hà Nội nắng và chật chội, tôi đã cảm thấy nhớ Hạ Long da diết.