Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Violin

Những trưa hè yên ả, khi ngoài hiên đầy nắng, tôi thường mở một đĩa nhạc violin rồi chìm vào giấc ngủ. Những giai điệu êm đềm của bản nhạc theo tôi vào những giấc mơ, đưa tôi đến một vùng đất xa xôi, gần như là không có thực. Trong đó có nỗi buồn, nỗi đau và nỗi cô đơn dịu dàng và da diết, đan xen lẫn nhau khiến cho tôi có cảm giác muốn khóc. Tôi yêu cái cảm giác khó tả đó, nó hội tụ cả sự hối tiếc về những gì đã qua, đã mất và  những ước ao thầm kín trong tôi. Nó nhắc nhở tôi đến thiên đường và địa ngục. Một thiên đường tràn ngập ánh sáng và một địa ngục của bóng tối mịt mùng. Trong giấc mơ, tôi thường là kẻ lữ khách lang thang một mình trên những con đường dài hun hút, xa tít tắt không có điểm dừng. Cảm giác cô độc một cách ngọt ngào. Tôi đứng giữa ranh giới của ánh sáng và bóng tối, ngập ngừng, e ngại không dám bước qua... Rồi khi bừng tỉnh giấc, trong tôi trào lên một cảm giác tiếc nuối đến vô hạn, cứ muốn kéo dài mãi cái kí ức êm đềm ấy... Đôi khi tôi không biết đó có thực sự là một giấc mơ hay không. Hay đó chính là ước ao thẳm sâu trong tâm hồn tôi muốn được sống một cuộc đời khác với cuộc đời mà tôi đang sống?

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Chào một ngày mới đầy nắng hồng!