Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

Tự kỷ :)


Cổng nhà có hoa :).

Vớ vỉn...

Kẻ thù lớn nhất của đời mình là chính mình. Lời Phật dạy thế. Hèn gì mà sáng nào tỉnh dậy cũng phải tự nhủ rằng hôm nay phải vui tươi, tươi tỉnh, yêu đời đấy. Nhiều khi ngẫm cũng lạ, đời người có mấy chục năm thôi mà sao cứ phải hì hục sống, hì hục tìm kiếm niềm vui, hì hục tìm kiếm hạnh phúc mà dường như hạnh phúc chẳng phải đến với tất cả mọi người. Dù Chúa Trời hay ai tạo ra loài người cũng thật vô lý hết sức, sao đã mất công tạo ra con người mà không tạo ra niềm vui, sung sướng và hạnh phúc cho tất cả mọi người? Hoặc ít nhất là tạo ra một cơ chế nào đó để con người không thể làm điều xấu để hủy hoại niềm vui, hạnh phúc của chính mình và người khác. Hay ít ra có một cơ chế nào đó để không tạo ra nỗi buồn khổ... Cứ bảo con người là sự phát triển hoàn hảo của tự nhiên nhưng thực ra thì lại là sự phát triển nhiều khiếm khuyết nhất. Vì còn nhiều khiếm khuyết nên Phật mới nói kẻ thù lớn nhất của con người là chính mình chứ không phải là ai khác...

Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

Lặng...

Có những thứ chỉ giữ cho riêng mình thôi, nhất là nỗi buồn, nỗi chơi vơi trong lòng. Vẫn biết rằng gió sẽ cuốn đi mà sao thấy khó khăn và đau đớn đến thế...



DẠ KHÚC

Có một buổi chiều nào như chiều xưa 
Anh về trên cát nóng 
Đường dài vành môi khát bỏng 
Em đến dịu dàng như một cơn mưa.

Có một buổi chiều nào như chiều qua 
Lòng tràn đầy thương mến 
Mang cả xuân thì em đến 
Thắm nồng như một bông hoa.

Có buổi chiều nào người bỏ vui chơi 
Cho tôi chiếc hôn nồng cháy 
Nỗi đau bắt đầu từ đấy 
Ngọt ngào như trái nho tươi.

Có buổi chiều nào mộng mị vây quanh 
Nửa vành mi cong hờn dỗi 
Em xõa muộn sầu trên gối 
Rối bời như mớ tơ xanh.

Có buổi chiều nào hình như chưa nguôi 
Vầng trăng sáng màu vĩnh viễn 
Em có lời thề dâng hiến 
Cho anh trọn một đời người.

Có buổi chiều nào như chiều nay 
Căn phòng anh bóng tối dâng đầy 
Anh lặng thầm như là cái bóng 
Hoa tàn một mình em không hay.

(Hoàng Phủ Ngọc Tường)

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Một chút...

Hôm nay nói chuyện với em, chúc mừng em một niềm vui lớn. Em nói nghe lời chúc mừng của chị lại nhớ phong cách nói chuyện của chị ngày xưa. Ngày xưa chị thế nào nhỉ, cũng không nhớ lắm, chắc cũng giống ngày nay thôi :). Còn chị vẫn nhớ em là một chàng trai cao gầy, hiền lành và hay cười. Nói chuyện với em hôm nay thật vui, chị cứ cười suốt và em cũng nói miệng em đang toét ra rộng đến mang tai này. Chị cũng có thể tưởng tượng ra điều đó vì chị vẫn nhớ nụ cười tươi rói của em khi xưa :).

Tự dưng hôm nay chị lại nhớ lại một chuyện từ rất lâu rồi, một chuyện mà nếu không vô tình gặp em trên mạng thì có lẽ chị cũng quên đi. Đó là một buổi tối mùa đông hồi chị học năm thứ 3 và em học năm thứ 2 đại học. Tối hôm đó, ngoài trời khá lạnh, chị đạp xe từ đâu đó về. Gặp em ở cổng trường, em hỏi chị đi đâu về đấy rồi hai chị em mình nói chuyện một lát. Trước khi chị đạp xe vào ký túc xá, em còn nói rằng sao chị ra đường buổi tối mà không đội mũ vào, buổi tối nhiều sương lắm. Chị nhớ là chị đã rất cảm động vì lời nhắc nhở của em và  khi về phòng, chị đã viết vào nhật ký như thế này: "Tối! Trời trở gió, lạnh lẽo quá. Đạp xe về cảm thấy trống trải trong hồn. Cậu bé nhắc tôi về mùa đông, về cái lạnh và sương rơi, nhắc khi ra đường phải đội mũ. Chưa bao giờ anh nhắc tôi đội mũ, mặc áo ấm hay quàng khăn vào mùa đông. Chưa bao giờ và không bao giờ! Thấy mắt cay cay muốn khóc. Sao mình lại yếu mềm và đa cảm đến thế, chỉ một cử chỉ quan tâm của người khác cũng đủ làm tâm hồn xao động và buồn đến điên người khi nghĩ rằng anh không quan tâm được như thế?"

Đôi khi, quá khứ cũng đáng để nhớ, phải không em?

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Chè Thái - Gái Tuyên :))


Cây đa Tân Trào, Tuyên Quang


Lán Nà Nưa, Tuyên Quang



Di tích Nhà cứu quốc, Tuyên Quang


Một góc hồ trong khu di tích lịch sử Tuyên Quang.


Khu DL Hồ Núi Cốc, Thái Nguyên


Nơi bán vé trong KDL Hồ núi Cốc đang xây dựng trông xa giống như một con thuyền đang rẽ sóng ra khơi.



Một góc hồ đầy sương mù.


Ảnh chụp trước đền Bà Chúa Thượng Ngàn, Thái Nguyên


Chùa thác vàng trong KDL Hồ Núi Cốc.


 Tượng Phật khổng lồ.


Trong công ty chè Tân Cương nổi tiếng xứ Thái.



Hoa phong lan chụp trước sân của công ty chè Tân Cương

Lãng du Tây Ninh đầu năm mới.


Thị xã Tây Ninh đây rồi :).


Tòa thánh Tây Ninh một buổi trưa đầy nắng.




Trong khuôn viên tòa thánh.



Tòa thánh Tây Ninh, đạo Cao Đài.


Cáp treo lên núi Bà Đen.


Hệ thống máng trượt lên núi Bà Đen.


Ga cáp treo mới.


Hệ thống xe điện đi trong khuôn viên khu du lịch núi Bà Đen.





Chùa Bà Đen


Trên đường về lót dạ món bánh canh Hai tô :).

Ngày xuân lạc bước miền Tây :)


Đường đi miền Tây qua cầu Mỹ Thuận, cầu dây văng đầu tiên của Việt Nam.


Đại học Cần Thơ, buổi chiều muộn ngày 2 tết Quý Tị.


Ánh ban mai trên cầu Cần Thơ.


Đi chợ nổi Cái Răng sáng sớm mùng 3 tết Quý Tị :).



Bình minh trên sông Cần Thơ.


Cầu Cần Thơ trong nắng sớm mai.



Những ngôi nhà nổi trên đường đi.



Chợ nổi Cái Răng đầu năm còn thưa thớt quá.



Một sân trượt patin ở thành phố Cần Thơ.


Đây bến Ninh Kiều.


Khách sạn Đoàn 30 bên sông Cần Thơ.


Ăn sáng :).


Đua lợn ở KDL An Khánh.



Một góc hồ nước ngọt, Sóc Trăng.


Chúc mừng tết Quý Tị.


Trong khuôn viên chùa Khleang, Sóc Trăng