Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

Chuyện như chưa bắt đầu

Có những lúc rã rời trong nỗi suy tư của chính mình, trong dĩ vãng, hiện tại và tương lai. Có những lúc nhìn đăm đăm vào màn hình vi tính mà lòng trống rỗng. Tôi mong chờ điều gì?
Nếu yêu một ai đó, chỉ cần nói “Em yêu anh” hay “Anh yêu em” rồi đến với nhau, ta sẽ có những tháng ngày hạnh phúc. Chỉ đơn giản vậy thôi mà sao thực tế lại khó khăn đến thế?
Tôi đã trải qua hàng nghìn bữa ăn chỉ một mình. Ăn mà không suy nghĩ gì, ăn mà tâm hồn trống như ngôi nhà hoang trong một mùa đông rét mướt. Đã bao giờ khóc trong bữa ăn vì tự thương mình chưa? Hình như là chưa bao giờ. Đã bao giờ ước có người ăn cùng chưa? Hình như là có rồi.
Tại sao cứ chờ mong một điều biết là vô vọng? Tại sao lại sẵn sàng đứng tránh sang một bên để nhìn hạnh phúc của người khác? Dẫu biết rằng mình không bao giờ độ lượng đến mức có thể cảm thấy hạnh phúc khi nhìn người khác hạnh phúc mà sao cứ cố tình quên đi thực tại trần trụi. Thực tại rằng mình chỉ có một mình và tất cả những người mà mình yêu thương đều đang ở bên một người nào khác mà không phải là mình. Tình yêu mà phải đau đớn như vậy ư?
Thế mới hiểu cảm giác của người phụ nữ trong bộ phim “Swept away” của Italy. Khi cô ta và người phục vụ trên du thuyền bị lạc lên một hòn đảo, từ vai trò bà chủ và đầy tớ nhanh chóng chuyển thành ông chủ và người hầu rồi cuối cùng họ trở thành người tình của nhau. Họ đã yêu nhau mê mải trên hòn đảo hoang, sống một cuộc sống thần tiên chỉ có hai người và người phụ nữ thừa nhận rằng lần đầu tiên trong suốt cuộc đời mình cô ta mới có cảm giác hạnh phúc đến thế. Họ rời xa những phồn hoa, tiền bạc và hư danh của cuộc sống đời thường mà chỉ biết hưởng thụ tình yêu và cuộc sống hoang dã. Cho đến khi nhìn thấy một chiếc thuyền từ xa, người đàn ông cố gắng làm hiệu để gây sự chú ý trong khi người đàn bà cầu xin anh ta đừng làm vậy. Cô chỉ muốn sống cuộc sống hiện tại bởi cô biết một khi quay trở về đời thực, họ sẽ trở lại vai trò là bà chủ và đầy tớ trong khi người đàn ông tin tưởng rằng kể cả khi về đất liền, họ sẽ vẫn giữ được tình yêu và đến với nhau. Và thực tế vẫn là thực tế, người đàn bà đó phải trở về với chồng và cuộc sống giàu sang đẳng cấp cao của mình trong khi người đàn ông quay về với cuộc sống lao động nghèo khổ cùng vợ và đàn con nheo nhóc với nỗi bẽ bàng về một tình yêu dường như không có thật, như một giấc mơ đẹp nhưng mong manh dễ vỡ…
Có gì ngăn cản ta, có gì xui khiến ta, có gì làm nản lòng ta? Đó là bản tính trời sinh của tôi ư? Chưa bao giờ tranh đấu vì bất cứ điều gì. Tất cả những gì tôi có được ngày hôm nay đều rất dễ dàng mà không bao giờ phải tranh giành hay tranh đấu mới có được. Những gì phải khó khăn mới đạt được tôi đều dễ dàng buông tay, mặc cho gió cuốn đi. Bởi tự nhủ lòng rằng cái gì định mệnh thuộc về mình sẽ thuộc về mình mà không cần phải tranh đấu hay giành giật với ai. Còn những gì không thuộc về mình thì rồi sóng cũng cuốn trôi đi thôi. Tôi đã sai ư? Đã bao giờ cố thử sống khác đi cách sống của mình chưa? Đã bao giờ cố gắng hơn một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi chưa? 
Nhưng mà nếu cố gắng nhiều quá sẽ bị hụt hơi…
Tốt hơn là buông tay...
Và tìm lối đi cho riêng mình...
Như lời bài hát "Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu. Để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu"...