Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Nhớ ôi là nhớ ôi nhớ!!!


Ôi sao mà nhớ những con đường đèo, nhớ cái lành lạnh của miền sơn cước, nhớ cái cảm giác dừng chân ở một nơi xa lạ, uống ly cafe nóng ngắm nhìn cuộc sống chầm chậm trôi qua, chậm như cuộc sống của người miền cao vậy. Nhớ cảm giác tự do như gió trời khi thả đèo, ngồi nghỉ bên đường ngắm những đứa trẻ chăn trâu hồn nhiên như cây cỏ. Nhớ cái cô quạnh buồn hiu hắt mỗi khi đêm về. Nhớ những món ăn vùng rừng núi...
Nhớ và nhớ...
Tự dưng muốn khóc...
Ta thực sự thuộc về nơi nào?