Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

Nhạt nhẽo

Mấy hôm nay cảm thấy cuộc sống thật nhạt nhẽo và vô vị. Cuộc sống, bản thân nó vốn không nhạt nhẽo hay mặn mà, không buồn hay vui, chỉ là từ trong lòng người mà ra thôi. Lại một sinh nhật nữa đến rồi, một sinh nhật mà tôi không hề mong đợi. Bởi lòng đâu có vui nên không buồn làm một cái gì đó có ý nghĩa trong ngày sinh của mình. Và không mong nó đến. Vào lúc này.

Có khi ta đi trên đường và tự hỏi: Ta đang đi đâu? Con đường trước mặt đưa ta về đâu? Có khi ta biết câu trả lời, có khi không. Bởi con đường trước mặt có khi dẫn ta đến một khung cảnh tráng lệ hay nên thơ. Có khi con đường đó dẫn ta đến bên bờ vực thẳm hay núi cao, và có khi lại là một mê cung không có lối thoát ra.Có thể là rất nhiều máu và nước mắt, nhưng cũng có thể là nụ cười. Không bao giờ có cùng một lời giải cho tất cả các câu hỏi. Nhưng nếu ta không đi, không tiếp tục dấn bước lên phía trước thì ta sẽ không biết có điều gì đang đợi ta.

Giá như, có thể tan thành nước... Trôi đi, trôi đi xa mãi... Giá như có thể tan vào mây, bồng bềnh bay mãi trong cõi hư vô...




Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Nắng không còn vàng...

Đã hết rồi ngày nắng chói chang
Lúa đã vàng chiều đã khói sương...

Buổi sáng tỉnh dậy, người ta không thể biết được hôm nay là một ngày vui hay là buồn đối với mình. Đôi khi người ta bắt đầu một ngày mới tẻ nhạt nhưng rồi sau đó bất ngờ gặp lại một người bạn cũ đã lâu không gặp và ngày đó bỗng trở nên một ngày vui vẻ. Nhưng đôi khi người ta bắt đầu một ngày mới rất hứng khởi với biết bao nhiêu dự định nhưng đến cuối ngày, áp lực công việc khiến cho người ta trở nên mệt mỏi và cáu gắt.


Đôi khi muốn có một liều doping cho ngày mới, như sáng nay thôi. Khi cuộc sống bỗng trở nên nhạt nhẽo, không sắc màu, mọi dự định dường như tắt ngấm và không một tia sáng le lói hy vọng. Cả một ngày mưa buồn dài lê thê với những suy nghĩ buồn chán và tiêu cực... Nhưng mới đây thôi, vô tình xem được một video clip về một cô bé người Úc 18 tuổi mắc hội chứng down tự tin sải bước trên sàn catwalk. Cô còn được đề cử giải thưởng Niềm tự hào nước Úc và giải Thanh niên tiêu biểu nước Úc nữa. Có điều gì đó thức tỉnh tôi. Phải rồi, tôi may mắn hơn cô bé rất nhiều, vậy mà sao cuộc sống của tôi lại quá tẻ nhạt và tôi ít khi cảm thấy hạnh phúc. Có phải tôi không có ước mơ, ước vọng? Tôi đâu phải quá thiếu thốn về vật chất và cuộc sống tinh thần của tôi cũng đâu chỉ bó hẹp vào một hai thứ thông thường. Vậy thì tại sao lúc nào tôi cũng có cảm giác mình thiếu một cái gì đó để trở nên đủ đầy? Có phải tôi cần nhiều thêm ý chí, nghị lực và quyết tâm? Tôi chóng chán và dễ buông bỏ, khi tôi thích điều gì nhưng nếu điều đó quá khó khăn để đạt được thì tôi rất dễ nản lòng mà buông xuôi. Việc gì tôi cũng làm nửa vời và để mặc cho gió cuốn mây trôi...



Đã đến lúc phải chấn chỉnh bản thân lại thôi. Tôi cần gì và tôi muốn gì. Đã đến lúc quyết tâm thực hiện những điều mình thực sự muốn, để nhiều năm nữa khi nhắm mắt xuôi tay tôi không phải nói từ giá như hay ân hận. Với chính mình.

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

Empty

Mệt mỏi rã rời. Không muốn động đậy tay chân nữa. Thốt nhiên có một ý muốn điên rồ... Như những ngày xưa cũ. Ôi ước ao và khát khao...