Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015

!

Bế tắc nhỉ. Tôi cũng không biết mình muốn gì và trông chờ vào điều gì nữa. Trông chờ mọi điều sẽ tốt đẹp hơn? Trông chờ một người thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn? Tôi không muốn thay đổi ai vì có muốn cũng chẳng được mà chỉ muốn và trông chờ người đó tự thay đổi. Mà lâu quá...

Tôi cũng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường và bình yên như bao người mà sao khó quá. Cuộc đời thật khó lường, con người thật khó lường. Bản thân tôi cũng khó lường nữa... Cũng chẳng biết phải sống tiếp như thế nào. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ lại lặp lại như thế. Một cuộc sống buồn chán, tẻ nhạt và bế tắc...

Giấc mơ cùng nhau đi khắp nơi giờ chỉ còn mình tôi theo đuổi. Hay chỉ mình tôi muốn làm gì đó để theo đuổi nó. Người còn lại thì đã nhụt ý chí hoặc đánh mất ý chí ở một nơi nào đó rồi. Đã thử để khơi gợi lại mà khó quá... Những gì liên quan tới bản thân mình chắc là dễ dàng hơn. Cứ điều gì liên quan đến người khác lại thấy khó khăn quá mức...

Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Lúc nào cũng có cảm giác khó chịu canh cánh trong lòng mình. Chẳng phải lỗi tại ai, chẳng qua là do lạc nhịp. Mọi thứ đã khác, con người cũng khác trước rồi. Tình cảm cũng khác xưa. Cái gì dễ dàng và hiển nhiên quá thì thường bị coi thường và bỏ qua. Cũng đành mặc kệ cho nước chảy bèo trôi thôi, việc gì đến sẽ đến. Cũng đành sống hết những ngày này để rồi sau đó có ra sao thì ra. Mai sau dù có ra sao mà có ra sao cũng chẳng sao.

Sự thực thì... Nhiều khi chỉ muốn sống một cuộc sống giản dị, cùng làm việc, cùng ăn, cùng chơi đùa, cùng đi chơi, đi du lịch, cùng uống cafe, cùng bàn luận về một điều gì đó... Đã có lúc nghĩ điều đó sẽ xảy ra tự nhiên và dễ dàng... Thế nhưng dường như chỉ một mình tôi muốn điều đó. Một mình mình nỗ lực cho mong muốn bình dị đó. Còn người khác thì suốt ngày chỉ chìm đắm trong thế giới mộng tưởng của riêng mình mà không quan tâm đến người bên cạnh làm gì và nghĩ gì. Người ta không thể vỗ tay chỉ bằng một bàn tay được nên có cảm giác nản lòng ghê gớm. Rút cuộc thì người đó muốn gì? Muốn cả ngày đắm chìm trong thế giới của riêng mình? Muốn cả thế giới để mình yên thân và muốn làm gì thì làm? Tuy nhiên cái việc người đó muốn làm gì thì làm đó chỉ là suốt ngày nằm dài trên giường và chìm đắm trong thế giới ảo mộng, vậy nó có giúp ích gì được cho thế giới thực tại của cả hai không?

Cảm thấy nản lòng. Không phải là mình không cố gắng được mà vì cố gắng của mình có vẻ như là vô ích và người kia không cần đến và không cần biết đến cố gắng đó. Cảm giác là người vô hình trước mặt ai đó thật là khó chịu. Không quen được với việc vừa vui vẻ đấy rồi lại nói những lời cay đắng với nhau. Vậy thì thà không ở gần nhau để không có những lúc đắng cay còn hơn.

Cũng chưa biết sau này sẽ ra sao, chỉ cố gắng sống nốt những ngày chông chênh và chơi vơi ở một nơi rất xa cái góc an toàn của mình này mà thôi. Đã tự nhủ rằng không còn lâu nữa đâu và cố gắng thêm chút nữa mà đôi lúc không làm được. Muốn thay đổi điều gì lúc này rất khó, đành phải chờ đến ngày về thôi. Lúc đó người khác có muốn thay đổi hay có thay đổi hay không mới rõ được. Ở một môi trường mới, nếu người đó muốn cùng tôi sống một cuộc sống như mong muốn thì người đó buộc phải thay đổi chính bản thân mình, còn nếu như người đó vẫn tiếp tục sống như đang sống trong hiện tại thì chắc là khoảng cách sẽ rất xa vời mà không gì lấp đầy nổi.