Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Nhớ Sài Gòn!

Tôi cứ nghĩ rằng về miền Bắc rồi tôi sẽ không nhớ Sài Gòn nữa. Vậy mà giờ đây tôi đang rất nhớ Sài Gòn, nhớ rất nhiều và nhớ tất cả mọi thứ. Nhớ từ cái nắng bỏng rát da đến những cơn mưa rào chợt đến rồi lại chợt đi ngay. Nhớ những món ăn và những quán cafe nơi đó. Nhớ cái ồn ào náo nhiệt và ít có thời gian chậm lại để suy nghĩ và buồn. Bởi vì thời tiết ở đây quá lạnh lẽo và u buồn. Cả ngày chỉ nhìn thấy bầu trời bàng bạc u ám khiến cho tâm hồn cũng nhuốm màu buồn bã. Cảm thấy cô đơn biết bao dù cho đang ở trong gia đình và những người thân. Sài Gòn xa lạ nhưng không thấy buồn và cô độc mà sao về nhà lại có cảm giác buồn đến thế?