Thức tỉnh...
Cuộc đời đó ngắn ngủi lắm, có nhiều người bạn của tôi đã không còn nữa. Có nhiều người bạn của tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp gỡ bạn bè hay tận hưởng cuộc sống này nữa...
Nhớ...
Tôi có phải là người thành thật với bản thân mình không? Hầu như là có. Tôi có phải là người thành thật với người khác không? Nhiều khi không.
Bỗng dưng rất nhớ...
Nghe bản guitar không lời "Đừng xa em đêm nay", thấy buồn da diết. Không liên quan nhưng mỗi khi nghe bản nhạc này tôi lại nhớ đến một kỷ niệm thời sinh viên. Hôm đó tôi đến chơi nhà người bạn. Buổi chiều muộn, anh chủ nhà hỏi tôi có thích bài này không và lôi đàn guitar ra gẩy. Chỉ vậy thôi nhưng tôi lại nhớ, có lẽ bởi buổi chiều chập choạng tối. Tôi thường nhạy cảm với những buổi chiều tà, khi đàn chim nhịp vội cánh bay về tổ, khi đàn gà lục tục tìm về chuồng và khi con người ở khắp các hang cùng ngõ hẻm trong thành phố lục tục trở về nhà...
Bỗng dưng rất buồn...
Đi hết cả cuộc đời này tôi có tìm được hạnh phúc cho mình không? Cả cuộc đời này tôi có quan tâm đến việc mình có tìm được hạnh phúc hay không? Thấy thật sự là mệt, muốn bình thản nghỉ ngơi, muốn được cuộn tròn trong lòng một ai đó, muốn được ai đó vỗ về. Tôi chống chọi với cuộc sống này một mình đã quá lâu rồi. Còn tiếp tục chống chọi đến bao giờ nữa? Tôi không biết, không có câu trả lời.
Bây giờ tôi mới biết là mình không phải làm từ gỗ đá, hoặc đến bây giờ tôi mới đứng ở góc độ bên ngoài để nhìn vào bản thân mình. Tôi vẫn nghĩ cuộc đời mình sẽ cứ yên bình trôi đi như thế, có một vài người bạn để nói chuyện, đi chơi, có một công việc để làm, có một vài thú vui, có một vài niềm vui và nỗi buồn nho nhỏ. Tôi vẫn nghĩ mình không cần có ai bên cạnh, và sự thực là như vậy. Nhưng tôi cũng biết buồn và nhớ da diết một ai đó. Có phải điều đó khiến cho cuộc sống thi vị thêm?
Nhưng tôi ghét sự thi vị suông. Tôi là người thực tế nên tôi không muốn lãng phí cuộc đời mình vào những giây phút không được yêu thương khi đáng ra phải được yêu thương. Tôi không muốn lãng phí cuộc đời mình vì sống một cách hững hờ và thờ ơ. Vì cuộc đời ngắn lắm nên tôi muốn mỗi phút giây trong đời mình đều phải có ý nghĩa...
Tự dưng muốn được yếu đuối. Tôi đã từng rất yếu đuối nhưng tôi đã buộc mình phải cứng rắn. Nhưng bây giờ tôi lại muốn được yếu đuối và nhỏ bé trước ai đó. Tôi cũng muốn có ai đó nói với tôi rằng "Em cứ ngủ ngon đi còn cả thế giới để anh lo". Nhưng tôi chưa từng bé nhỏ hoặc cảm thấy bé nhỏ trước ai đó. Là lỗi tại tôi hay tại chưa ai thấy tôi yếu đuối và bé nhỏ? Cho nên bao nhiêu ngày rồi tôi không ngủ ngon và sẽ còn bao nhiêu ngày nữa tôi không được ngủ ngon?
Ngay lúc này đây tôi chỉ muốn khóc thật to rồi nằm xuống ngủ một giấc thật dài không lo nghĩ và không mộng mị. Ngay lúc này đây tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời như một cỗ máy cạn kiệt nhiên liệu không thể chạy tiếp được nữa. Tôi cần một ai đó ở bên để tôi có thể ngủ một giấc yên lành. Tôi cần một liều thuốc ngủ để tạm quên hết những ngày đã qua và thôi suy nghĩ về những ngày sắp tới...