Không biết từ bao
giờ con đường dọc bờ sông Hồng đã trở nên quen thuộc với tôi và là một chốn nhớ
nhung của tôi mỗi khi đi xa. Cảm giác bình yên và thơ thới lạ kỳ mỗi khi
đi bộ dọc theo con đường đó, vừa đi vừa ngắm dòng sông lấp lánh phản chiếu
những tia nắng cuối cùng của một ngày.
Vào những hoàng
hôn, khi mặt trời đỏ ối chầm chậm khuất về nơi phía bên kia sông, chúng tôi mới
bắt đầu chuyến dạo chơi buổi chiều của mình. Con Xồm, tên vệ sĩ trung thành lút
cút chạy phía sau, chốc chốc lại te tái phóng vụt lên đằng trước, rồi dùng chân
sau đào bới lung tung làm đất đá bay rào rào, bụi bốc mù mịt. Có khi, nó còn ghếch
chân lên tè bậy vào một gốc cây nào đó một cách rất tự nhiên thoải mái khiến
cho chúng tôi phải nhăn mặt rồi phá lên cười. Mày mất lịch sự quá đấy Xồm ạ!
Dọc đường đi, chúng
tôi gặp rất nhiều người. Những người làm vườn với đôi gánh nặng nhọc từ dưới
sông đi lên, gánh từng xô nước tưới cho những luống rau còi cọc. Những trẻ em
nô đùa, chạy nhảy và cười nói inh ỏi cả một góc bờ sông. Trên sông là những xà
lan chở khẳm cát với tiếng động cơ ồn ào cùng mùi dầu máy bốc lên nồng nặc. Vài
chiếc thuyền đánh cá với những người đàn ông đang miệt mài mưu sinh. Những
người đi câu ngồi trầm ngâm với chiếc cần trên tay như một pho tượng trong hoàng
hôn. Nếu vào mùa hè thì cảnh tượng còn nhộn nhịp hơn nhiều vì cứ đi một quãng
lại gặp một nhóm thanh niên hay phụ nữ tắm sông, tiếng cười, tiếng nói, tiếng
nô đùa, trêu chọc vang vọng khắp không gian. Mùa hè thật là vui vẻ và đáng yêu
quá đỗi.
Mùa đông này, chúng
tôi làm quen được với một cặp vợ chồng già làm vườn và thường lấy vườn của họ
làm mốc cho quãng đường đi của mình. Hai ông bà khoảng trên 70 tuổi, đều đẹp
lão và rất chăm chỉ làm việc. Vườn nhà ông bà rộng mênh mông và còn được làm
thành những bậc thang như những thửa ruộng của người vùng cao. Tôi hỏi đất ông
bà mua à, ông nói đất của nhà nước bỏ hoang, ai có sức thì làm chứ ai cấm đâu.
Nhà ông bà ở xa mà chiều nào cũng đều đặn đạp xe sang đây làm vườn và thu hoạch
rau trái. Bà có hôm còn hái cho tôi mấy quả ổi xanh trong vườn. Nhiều hôm,
chúng tôi gặp một cô con gái hái rau cùng ông bà, hỏi ra thì đó là con dâu của
ông bà. Cô gái đó là người Mường tận trên Hòa Bình nên nói tiếng Việt còn lơ lớ
không sõi. Bà tâm sự là con trai bà bị nghiện, đang ở trại cai nghiện nên ông
bà già rồi vẫn phải sớm hôm vất vả như vậy để lo cho con cho cháu. Thấy tội
nghiệp và cám cảnh cho ông bà thật. Bằng tuổi đó đáng ra làm vườn chỉ để cho
vui hoặc ít nhất thì cũng chỉ để có rau sạch cho bữa ăn hàng ngày nhưng ông bà
phải khai phá cả một vùng đất hoang rộng lớn như vậy để trồng rau bán lấy tiền lo
cho mấy miệng ăn ở nhà…
Mùa này, hoa cải
cúc và hoa cải vàng vẫn vàng rực nơi bờ sông. Sau những ngày lười biếng vì trời
đông lạnh giá, tôi lại bắt đầu những cuộc dạo chơi buổi chiều của mình. Đi một
mình vì cô hàng xóm còn mải rong chơi nơi xa, nhưng tâm hồn tôi bình lặng biết
bao trong những buổi chiều xám nhạt không chút nắng. Con đường như lặng lẽ và
cô quạnh hơn, mùa sương muối làm cho những luống rau úa tàn trước khi kịp tươi
tốt. Chỉ có cỏ là vẫn mọc um tùm và xanh mơn mởn…
Là giữa mùa xuân hay đã là
cuối xuân rồi?