Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Chào năm mới 2014

Lại một ngày cuối năm mới nữa đến. Một ngày đẹp trời có nắng và lạnh. Tôi vẫn ngồi đây như bao nhiêu năm nay vẫn thế, bật nhạc nghe với tâm hồn trống rỗng, để mặc cho âm nhạc tràn ngập những chỗ trống trong lòng mình. Nghe đi nghe lại bài hát "Oh my love" của John Lennon, không biết lần thứ một trăm bao nhiêu rồi? Giai điệu chậm và buồn, lời bài hát đơn giản mà đẹp. Một năm cũ qua đi, bình thường như bao nhiêu năm đã trôi qua trong cuộc đời tôi, có vui, có buồn, có đau đớn và hạnh phúc... Một năm mới lại đến và tôi bình thản đón chờ nó như một sự tất yếu sẽ đến...

Chúc mừng năm mới 2014!


Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Tự kỷ 11

Hãy cứ lạc quan và có suy nghĩ tích cực đi. Hãy cứ nghĩ rằng mọi việc sẽ không xấu như mình nghĩ đi. Cứ nghĩ rằng cơn ác mộng rồi sẽ có lúc qua đi để trở lại với những cơn mộng lành. Nghĩ được như thế thì sẽ thấy nhẹ nhàng hơn, dễ thở hơn và mới có thể tiếp tục sống thanh thản được... Mượn mấy câu này của Trịnh Công Sơn:
"Đừng than thân trách phận
Đời không có lỗi với ai,
chỉ ta có lỗi với đời"

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Tự kỷ 10

Rồi mọi chuyện sẽ qua đi thôi, kể cả chuyện buồn hay vui, đau khổ hay hạnh phúc. Tôi ơi mạnh mẽ lên. Quá khứ đã chết rồi và tương lai thì mờ mịt. Chỉ có ngày hôm nay dù buồn nhưng là hiện tại. Hãy cố gắng vui sống trong ngày hôm nay và đừng nghĩ đến những điều phiền muộn nữa. Dù điều phiền muộn là hiện hữu nhưng nếu mình không để ý đến nó thì cũng giống như nó không tồn tại trong cuộc đời của mình. Ngày mai trời lại sáng...

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Tự kỷ 9

Có nhiều điều không thể chia sẻ cùng ai vì không biết phải chia sẻ thế nào hoặc nếu có chia sẻ chưa chắc họ đã hiểu. Vì họ không phải mình, họ không giống mình và họ không đang ở cùng hoàn cảnh với mình. Ví dụ như buổi sáng hôm nay, lúc này đây đang ngồi làm việc và nghe nhạc. Ngoài trời lất phất mưa bay. Hôm nay lại là ngày 20/11. Trong lòng có một cảm giác gì đó lạ lắm khiến cho mình thấp thỏm không yên, làm việc cũng không tập trung được. Những bản nhạc không lời hay quá, hay đến mức mình muốn khóc mặc dù nhiều lần khác mình cũng nghe những bản nhạc này nhưng mỗi lần đều có cảm giác khác nhau. Cái cảm giác nghe một bản nhạc và hòa mình vào trong đó, cảm thấy mỗi nốt nhạc thấm vào con người mình, thấm vào da thịt mình thật khó tả. Đó là một cảm giác rất vô hình bởi vì âm nhạc chính là sự vô hình, và điều đó cũng khiến mình đau đớn, đau đớn vì không sờ, cầm, nắm được âm nhạc, mình chỉ có thể lắng nghe nó và cảm nhận được nó. Đó mãi là một cảm giác giằng xé trong lòng mình mỗi khi nghe một bản nhạc không lời hay, mãi mãi là như vậy. Nó vừa làm cho thần kinh mình lắng dịu vừa khiến cho trái tim mình đau đớn và buồn bã, một nỗi đau đớn và buồn bã không thể diễn tả thành lời... Mãi mãi là như vậy...

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Tự kỷ 8


Cuộc đời này thật ngắn ngủi và bất an quá. Chông chênh và chơi vơi...

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Nhớ núi!

Mấy tuần phải ở nhà, thấy cuồng chân cuồng cẳng quá. Nhớ núi quá chừng rồi :(.

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013


Có một sự say nắng nhẹ :).

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Khi không phải làm việc nhiều lại có cảm giác trống rỗng và buồn chán. Chả lẽ mình là người nghiện công việc đến thế sao? Hay do cuộc sống của mình quá tẻ nhạt? Hay do con người mình không chịu được sự buồn chán, muốn mỗi ngày phải có ít nhất một sự kiện gì đó xảy ra mới thấy hào hứng và cuộc đời là đáng sống?
Mấy bữa nay gặp lại nhiều bạn bè cũ trên fb, lập group, nói chuyện comment qua lại khá nhiều, ai cũng nghĩ chắc mình nhiệt tình và mong gặp lại bạn bè cũ lắm đây. Nhưng trong lòng mình thì sao? Mình có thật sự muốn gặp lại bạn cũ hay ôn lại chuyện cũ không? Nghe các bạn nói là nhớ lớp và muốn gặp mặt nhau mình lại nghĩ sắp già với nhau cả rồi hay sao mà chưa chi đã ôn lại chuyện xưa như các cụ vậy. Thật sự thì mình chẳng hứng thú gì mấy vụ gặp mặt nhau tụ hội như này. Gặp nhau và buôn trên fb thì được chứ gặp mặt thì lại thấy hững hờ. Dù mình là người cả nể, nếu các bạn nói nhiều quá vẫn sẽ đi gặp đấy và vẫn tỏ ra sôi nổi hào hứng đấy. Nhưng để thể hiện một cách chân thành như các bạn thì mình không làm được...
Mình có mắc bệnh gì không nhỉ? Có lẽ có, đó là bệnh thích một mình, như một người bạn nhận xét mình là Loner, một người cô độc và thích sự cô độc. Dù đang ở giữa mọi người mà mình vẫn luôn có cảm giác cô độc và chỉ muốn thu mình lại một góc để chìm vào trong những suy tưởng của riêng mình. Những mối quan hệ xã giao, mình buộc lòng phải giữ mà sâu trong thâm tâm mình đâu có hào hứng gì. Đối với mình có cũng được mà mất cũng không thấy tiếc nuối nhiều. 
Có lẽ là do mục đích sống của mỗi người là khác nhau. Có lẽ là vì mình quá lập dị so với những người bình thường khác. Những người bình thường khác chỉ mưu cầu một cuộc sống tiền tài danh vọng đầy đủ, vợ chồng con cái hạnh phúc. Còn mình thì lại chẳng coi mấy thứ đấy là mục đích sống của mình nên không có tiếng nói chung. Mục đích sống của mình lại không phù hợp với lẽ thường lắm nên có lẽ chẳng ai trong số bạn bè có thể hiểu được những suy nghĩ của mình... Nhưng thôi, ngủ một giấc rồi xốc lại tinh thần nào. Mệt mỏi và trống rỗng quá chừng rồi...

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Mình có cái bệnh dở hơi là nhiệt tình thái quá. Có những việc của người khác mà mình lại cứ coi như việc của mình mới sợ chứ, có khi còn hơn cả việc của mình vì có lúc còn bỏ cả việc của mình để làm việc cho người khác. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy dở hơi vì có nhiều người không đánh giá cao sự nhiệt tình đó. Có thể người ta nghĩ rằng nhiệt tình quá thành phá hoại. Mình đã phá hoại cái gì chưa hay đã làm hỏng việc gì của người khác chưa? Hoặc người ta nghĩ mình muốn thể hiện? Mình có muốn thể hiện không nhỉ? Nếu thích thể hiện sao không thể hiện với xã hội mà phải thể hiện với một vài người đã biết quá rõ về mình rồi?

Quả thật là không phải với ai mình cũng nhiệt tình nhưng dường như mình đã sai thì phải. Bởi vì lần nào thì cũng bị chửi bới tơi bời vì sự nhiệt tình thái quá. Thôi vậy, từ giờ thì chừa nhé, khỏi nhiệt tình quá mức. Có thời gian thì đi chơi cho nó lành chứ ai bảo xía vào chuyện của người khác làm gì. Mình coi việc của người khác là của mình nhưng người ta có coi như vậy hay không lại là chuyện khác. Có lẽ người khác sợ bị mình lấn lướt mà mất đi vai trò của họ. Nhưng mình có ăn cái giải gì không? Từ trước đến nay mình chỉ coi trọng mỗi hiệu quả công việc là trên hết. Ai làm cũng vậy cả thôi, miễn là được việc và đem lại hiệu quả... Thôi, tóm lại là mệt mỏi rồi và chẳng được gì cả. Đó chỉ là một phép thử thôi mà.

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Hết mưa là nắng hửng lên thôi...


Tự dưng hôm nay lại nhớ về những ngày xưa. Thấy bâng khuâng buồn. Những ngày đó đã quá xa xôi mất rồi. Cuộc đời là một dòng chảy. Niềm vui hôm qua đã ra đi, nỗi buồn hôm nay rồi cũng trôi theo cùng tháng năm. Hết mưa là nắng hửng lên thôi...

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Tự kỷ 7


Gió cuốn mây đi ngày không có mưa
Một ngày ấm áp không mưa để nắng thơm...

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Chiều tà

Về nhà. Lâu lắm rồi mới ngồi ngả người lên ghế xếp ngắm chiều dần buông sau lớp rèm của cây mai hoàng yến. Ngoài kia trời đang ngả chiều, tiếng xe cộ tấp nập và vội vàng đi về trên phố. Anh hàng nước mở cánh cổng để gửi đồ vào trong sân, nhìn dòng người đang hối hả trên đường, thốt nhiên cả một vùng ký ức trỗi dậy trong tôi. Một cái gì đó quen thuộc lắm của cuộc sống thường ngày mà tôi tựa hồ đã quên mất từ lâu nay bỗng dưng hiện ra sống động trước mắt tôi. Những người đang vội vã đi trên phố kia đang trở về nhà sau một ngày làm việc hay học tập, họ trở về với tổ ấm của mình, trở về quây quần bên bữa cơm gia đình. Dù tôi đang ở cùng gia đình nhưng sao tôi lại nhớ về những ngày xưa cũ, những buổi chiều sau giờ học tôi vội về nhà để ăn cơm cùng bố mẹ và các chị. Rồi ký ức đưa tôi về miền nhớ xa hơn nữa, những buổi chiều đứng ngoài ngõ chờ bố hay mẹ đi làm về. Hay những buổi trong lúc chờ cơm chín tụ tập vài người bạn ngoài sân chơi đùa trong bóng chiều chạng vạng...
Từ lâu lắm tôi đã quên cái cảm giác bơ vơ mỗi khi chiều về mà vẫn còn ở ngoài đường cho nên tôi cũng mất đi cảm giác về một cuộc sống thường nhật. Một cuộc sống thường nhật, đó là buổi sáng mọi người trong gia đình đi làm, đi học và tối về cả nhà tụ tập quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Sau một ngày dài, hầu hết mọi người đều mong được trở về nhà, được trút bỏ bộ quần áo bụi bặm, được tắm táp sạch sẽ và được ăn một bữa cơm nóng. Tiếng trẻ con nô đùa, mùi thức ăn , tiếng vợ chồng nhỏ to, tiếng hàng xóm trêu chọc nhau... Một cuộc sống bình thường mà tôi đã quên từ lâu và cũng không có khái niệm gì về nó nữa. Chỉ có chăng là nỗi nhớ về một cái gì đó thật xa xưa, một cái gì đó mà mình cũng đã từng là một phần trong đó. Nhưng giờ đây tất cả những cái đó đều ở rất xa trong khái niệm của tôi về cuộc sống của bản thân mình...

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Tự kỷ 6


Đêm nay thu sang cùng heo may 
Đêm nay sương lam mờ chân mây...

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

Tự kỷ 5.


Giữa vườn lan :).

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Tự kỷ 4


Bây giờ mùa hạ sen nở nốt...

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Tự kỷ 3


Dong thuyền ra khơi đánh cá thôi nào :).

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Tự kỷ 2


Ta về điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười.

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

:((

I fall in love with a man on... TV. I don't know his exact name but I admire him very much. I watch his program on TV every Monday night and I feel that I can die to see him in person. I like the way he works with dangerous animals in whole the world and I think he's very strong and brave. I'm impressed with his knowledge and  bravery as well as his love with wild animals. I hate snakes but the way he plays with them really amazing. I really really really want to see him. It's fucking funny because I have that kind of feeling with him. I tried to look for his information on TV many times but I failed. I'm still seeking him everywhere now. I really want to know about him. What's his name? What's his nationality? What's his real job? What's his other programs on TV? etc. Damn it! I love him very very very much :(.

And here he goes, my hero :). I found you :).



His name is Donald Schultz, the same age with me :)) (28/8/1977), a South African herpetologist who travels around the world getting samples from dangerous species.

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

Hình như là mưa rơi...

Hình như là mưa rơi. Là mưa xuân muộn hay mưa hạ sớm? Có cần biết và có nên biết là xuân hay là hạ không vì điều đó có quan trọng không? Nhạy cảm để làm gì? Nhạy cảm chẳng đem lại cái gì ngoài nỗi buồn phiền.
Cũng nên bỏ bớt một số thói quen, chẳng biết là tốt hay không tốt nhưng chỉ biết rằng nếu còn giữ những thói quen đó thì càng dễ bị tổn thương. Mà tổn thương chỉ làm cho con người ta co mình lại, co lại và co lại mãi đến một lúc không thể thả lỏng bình thường được nữa.
Thế đấy, thói quen nghĩ ngợi dở hơi cũng là một thói quen nên bỏ đầu tiên...

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

Buồn ơi là sầu!

"Lòng ta sầu thảm hơn mùa lạnh, 
Hơn hết u buồn của nước mây, 
Của những tình duyên thương lỡ dở, 
Của lời rên siết gió heo may."

Chưa bao giờ thấy Hà Nội lại xa lạ và trống trải như thế này. Gia đình, bạn bè, công việc... Ở đâu cũng thấy nỗi cô đơn bủa vây xung quanh mình. Lòng ta u uất, lòng ta u uất, lòng ta u uất...

Tự nhốt mình trong bốn bức tường giống như nấm mồ chôn chính mình vậy. Không thấy vui, không quá buồn, chỉ thấy trống rỗng và một tâm trạng u uất xâm chiếm tâm hồn. Sẽ kéo dài trong bao lâu đây? 
Vẫn biết rằng từ bỏ một người luôn là một điều khó khăn với mình, gây cho mình sự mất cân bằng rất lâu, nhưng rồi mọi chuyện sẽ qua đi thôi. Đây đâu có phải là lần đầu tiên mình từ bỏ một người nhưng nỗi buồn sầu thảm, cảm giác vô vị và chán ngán thì như nhau cả thôi... 
Muốn bỏ đi đâu đó thật xa, nơi không có người quen, người thân, bạn bè, nơi không ai biết mình là ai... Không ai sợ sự cô đơn như mình nhưng cũng không ai luôn có cảm giác cô độc như mình và không ai muốn sống trong tận cùng nỗi cô đơn như mình. 
Có những đêm bỗng dưng thức dậy giữa giấc ngủ. Thấy lạ lùng vì dường như mình đang sống một cuộc sống không phải của mình. Tự hỏi tại sao mình lại ở trong căn nhà này, và mình sống ở đây để làm gì? Căn nhà của chính mình giờ đây cũng trở nên xa lạ với mình rồi.  
Đã lâu mới có cảm giác muốn khóc. Thật lạ vì nhiều năm rồi cảm giác thương thân mình mới quay trở lại... Thôi, không ai thương mình thì mình tự thương mình vậy... 

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

Tự kỷ :)


Cổng nhà có hoa :).

Vớ vỉn...

Kẻ thù lớn nhất của đời mình là chính mình. Lời Phật dạy thế. Hèn gì mà sáng nào tỉnh dậy cũng phải tự nhủ rằng hôm nay phải vui tươi, tươi tỉnh, yêu đời đấy. Nhiều khi ngẫm cũng lạ, đời người có mấy chục năm thôi mà sao cứ phải hì hục sống, hì hục tìm kiếm niềm vui, hì hục tìm kiếm hạnh phúc mà dường như hạnh phúc chẳng phải đến với tất cả mọi người. Dù Chúa Trời hay ai tạo ra loài người cũng thật vô lý hết sức, sao đã mất công tạo ra con người mà không tạo ra niềm vui, sung sướng và hạnh phúc cho tất cả mọi người? Hoặc ít nhất là tạo ra một cơ chế nào đó để con người không thể làm điều xấu để hủy hoại niềm vui, hạnh phúc của chính mình và người khác. Hay ít ra có một cơ chế nào đó để không tạo ra nỗi buồn khổ... Cứ bảo con người là sự phát triển hoàn hảo của tự nhiên nhưng thực ra thì lại là sự phát triển nhiều khiếm khuyết nhất. Vì còn nhiều khiếm khuyết nên Phật mới nói kẻ thù lớn nhất của con người là chính mình chứ không phải là ai khác...

Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

Lặng...

Có những thứ chỉ giữ cho riêng mình thôi, nhất là nỗi buồn, nỗi chơi vơi trong lòng. Vẫn biết rằng gió sẽ cuốn đi mà sao thấy khó khăn và đau đớn đến thế...



DẠ KHÚC

Có một buổi chiều nào như chiều xưa 
Anh về trên cát nóng 
Đường dài vành môi khát bỏng 
Em đến dịu dàng như một cơn mưa.

Có một buổi chiều nào như chiều qua 
Lòng tràn đầy thương mến 
Mang cả xuân thì em đến 
Thắm nồng như một bông hoa.

Có buổi chiều nào người bỏ vui chơi 
Cho tôi chiếc hôn nồng cháy 
Nỗi đau bắt đầu từ đấy 
Ngọt ngào như trái nho tươi.

Có buổi chiều nào mộng mị vây quanh 
Nửa vành mi cong hờn dỗi 
Em xõa muộn sầu trên gối 
Rối bời như mớ tơ xanh.

Có buổi chiều nào hình như chưa nguôi 
Vầng trăng sáng màu vĩnh viễn 
Em có lời thề dâng hiến 
Cho anh trọn một đời người.

Có buổi chiều nào như chiều nay 
Căn phòng anh bóng tối dâng đầy 
Anh lặng thầm như là cái bóng 
Hoa tàn một mình em không hay.

(Hoàng Phủ Ngọc Tường)

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Một chút...

Hôm nay nói chuyện với em, chúc mừng em một niềm vui lớn. Em nói nghe lời chúc mừng của chị lại nhớ phong cách nói chuyện của chị ngày xưa. Ngày xưa chị thế nào nhỉ, cũng không nhớ lắm, chắc cũng giống ngày nay thôi :). Còn chị vẫn nhớ em là một chàng trai cao gầy, hiền lành và hay cười. Nói chuyện với em hôm nay thật vui, chị cứ cười suốt và em cũng nói miệng em đang toét ra rộng đến mang tai này. Chị cũng có thể tưởng tượng ra điều đó vì chị vẫn nhớ nụ cười tươi rói của em khi xưa :).

Tự dưng hôm nay chị lại nhớ lại một chuyện từ rất lâu rồi, một chuyện mà nếu không vô tình gặp em trên mạng thì có lẽ chị cũng quên đi. Đó là một buổi tối mùa đông hồi chị học năm thứ 3 và em học năm thứ 2 đại học. Tối hôm đó, ngoài trời khá lạnh, chị đạp xe từ đâu đó về. Gặp em ở cổng trường, em hỏi chị đi đâu về đấy rồi hai chị em mình nói chuyện một lát. Trước khi chị đạp xe vào ký túc xá, em còn nói rằng sao chị ra đường buổi tối mà không đội mũ vào, buổi tối nhiều sương lắm. Chị nhớ là chị đã rất cảm động vì lời nhắc nhở của em và  khi về phòng, chị đã viết vào nhật ký như thế này: "Tối! Trời trở gió, lạnh lẽo quá. Đạp xe về cảm thấy trống trải trong hồn. Cậu bé nhắc tôi về mùa đông, về cái lạnh và sương rơi, nhắc khi ra đường phải đội mũ. Chưa bao giờ anh nhắc tôi đội mũ, mặc áo ấm hay quàng khăn vào mùa đông. Chưa bao giờ và không bao giờ! Thấy mắt cay cay muốn khóc. Sao mình lại yếu mềm và đa cảm đến thế, chỉ một cử chỉ quan tâm của người khác cũng đủ làm tâm hồn xao động và buồn đến điên người khi nghĩ rằng anh không quan tâm được như thế?"

Đôi khi, quá khứ cũng đáng để nhớ, phải không em?

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Chè Thái - Gái Tuyên :))


Cây đa Tân Trào, Tuyên Quang


Lán Nà Nưa, Tuyên Quang



Di tích Nhà cứu quốc, Tuyên Quang


Một góc hồ trong khu di tích lịch sử Tuyên Quang.


Khu DL Hồ Núi Cốc, Thái Nguyên


Nơi bán vé trong KDL Hồ núi Cốc đang xây dựng trông xa giống như một con thuyền đang rẽ sóng ra khơi.



Một góc hồ đầy sương mù.


Ảnh chụp trước đền Bà Chúa Thượng Ngàn, Thái Nguyên


Chùa thác vàng trong KDL Hồ Núi Cốc.


 Tượng Phật khổng lồ.


Trong công ty chè Tân Cương nổi tiếng xứ Thái.



Hoa phong lan chụp trước sân của công ty chè Tân Cương

Lãng du Tây Ninh đầu năm mới.


Thị xã Tây Ninh đây rồi :).


Tòa thánh Tây Ninh một buổi trưa đầy nắng.




Trong khuôn viên tòa thánh.



Tòa thánh Tây Ninh, đạo Cao Đài.


Cáp treo lên núi Bà Đen.


Hệ thống máng trượt lên núi Bà Đen.


Ga cáp treo mới.


Hệ thống xe điện đi trong khuôn viên khu du lịch núi Bà Đen.





Chùa Bà Đen


Trên đường về lót dạ món bánh canh Hai tô :).

Ngày xuân lạc bước miền Tây :)


Đường đi miền Tây qua cầu Mỹ Thuận, cầu dây văng đầu tiên của Việt Nam.


Đại học Cần Thơ, buổi chiều muộn ngày 2 tết Quý Tị.


Ánh ban mai trên cầu Cần Thơ.


Đi chợ nổi Cái Răng sáng sớm mùng 3 tết Quý Tị :).



Bình minh trên sông Cần Thơ.


Cầu Cần Thơ trong nắng sớm mai.



Những ngôi nhà nổi trên đường đi.



Chợ nổi Cái Răng đầu năm còn thưa thớt quá.



Một sân trượt patin ở thành phố Cần Thơ.


Đây bến Ninh Kiều.


Khách sạn Đoàn 30 bên sông Cần Thơ.


Ăn sáng :).


Đua lợn ở KDL An Khánh.



Một góc hồ nước ngọt, Sóc Trăng.


Chúc mừng tết Quý Tị.


Trong khuôn viên chùa Khleang, Sóc Trăng