Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009

Gió lạnh đầu mùa...

Dường như mùa đông đã chớm bước chân sang vào những ngày này, khi mà mùa thu vẫn còn luyến lưu chưa cất lời chào tạm biệt. Chưa kịp cảm nhận được nét trong trẻo của mùa thu đã thấy mùa đông ùa về trong ngọn gió lạnh lẽo đầu mùa và bầu trời xám xịt ầng ậng nước. Cũng không hẳn là đông vì đôi khi ra đường vẫn mặc áo ngắn tay và cũng chỉ hơi hơi một chút lạnh, không phải cái lạnh cóng của già giữa đông mà là cái lạnh của sự thay đổi nhiệt độ đột ngột và của những cơn mưa. Cái thời tiết ấy khiến cho con người dường như muốn đông cứng lại, muốn buồn, muốn nhớ và muốn được cô độc. 

Nhớ là tự dưng nhớ bãi ngô giữa sông Hồng, một vùng bảng lảng khói sương vào lúc nhập nhoạng từ chiều sang tối, một bóng người cô độc giữa không gian rộng lớn dễ khiến người ta phải chạnh lòng. Buồn là vì cái lạnh khiến người ta muốn co mình lại trong cuộc sống nội tâm, thả trôi hồn mình phiêu diêu về những kỷ niệm xa xăm không bao giờ có giới hạn hay điểm dừng. Cô đơn là vì người ta chỉ có một mình trong những buổi chiều ảm đạm không chút nắng vàng.

Chiều qua ngọn gió lạnh đầu mùa thổi về làm xao xuyến hồn tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét