
Hồi nhỏ tôi xem một bộ phim có tựa đề "Mẹ ơi con không muốn làm người lớn đâu", tôi đã rất thích nhưng bao nhiêu năm rồi tôi chưa bao giờ được xem lại. Bộ phim đó của nước nào tôi cũng không nhớ nhưng nội dung nói về một cậu bé tinh nghịch, trong một lần cả nhà đi du lịch xa, cậu bé bị lạc ở sân bay và một mình cậu bày ra bao nhiêu trò vui nhộn tinh quái. Cuối cùng, khi gia đình đi nghỉ trở về đã tìm lại được cậu và câu kết thúc phim cậu bé nói với mẹ rằng "Mẹ ơi con không muốn làm người lớn đâu." Đó dường như cũng là ước mơ của tất cả trẻ con trên thế giới, lúc nào cũng mong được là trẻ con mãi mãi, như Peter Pan chẳng bao giờ lớn, để được thỏa sức nô nghịch mà không phải lo lắng điều gì.
Sau này tôi cũng xem nhiều phim do trẻ con đóng khác nữa như Home Alone, My girl, Harry Porter... nhưng phim nào tôi cũng chỉ xem một vài lần rồi thôi. Chỉ có một bộ phim gần đây tôi đã xem đi xem lại cả chục lần rồi nhưng vẫn chưa có ý định dừng lại, đó là phim "Little Fugitive" - Kẻ chạy trốn bé nhỏ. Đây là một bộ phim cũ của Mỹ, được sản xuất từ năm 1953, phim nói về cậu bé bảy tuổi tên là Joey, một lần trong lúc mẹ đi thăm bà ngoại bị ốm, cậu bé bị anh trai là Lennie, 12 tuổi và các bạn của cậu ta bày trò đùa cho rằng Joey đã bắn chết anh trai mình. Joey sợ hãi bỏ trốn lên chuyến tàu điện gần nhất và tới Coney Island, một khu vui chơi giải trí, như là thiên đường dành cho tuổi thơ vậy (kiểu như Vinpearl land nhà mình, híc

Bộ phim rất dễ thương với diễn xuất của các diễn viên nhí rất tự nhiên. Phim ít lời thoại và mọi hoạt cảnh được diễn ra trên nền nhạc của kèn Harmonica nên có cảm giác hơi buồn buồn. Tôi rất yêu mến vai diễn của cậu bé Joey, gương mặt đầy tàn nhang, hàm răng thiếu vài chiếc răng cửa, gương mặt buồn bã và vẻ cô độc của cậu khi phải chơi một mình. Cậu bé lúc nào cũng mang theo mình chiếc súng cowboy vì cậu mê ngựa và thích trở thành một cowboy nhất trên thế gian


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét