Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

Ai khiến xui ta

Cô bạn tôi, ngoài ba mươi, độc thân (mà không vui tính.) Không vui tính là vì cô ấy không thấy đời vui. Không thấy đời vui là vì lúc nào cô ấy cũng thấy đời đáng chán. Thấy đời đáng chán là vì cô ấy cho rằng chẳng có ai trên đời này hiểu được cô ấy.
. Cô ấy với tôi, cũng được coi là thân vì chơi với nhau gần hai mươi năm rồi. Hồi còn mười tám đôi mươi, cô ấy đã có nỗi buồn như thế, gặp mặt nhau ở đâu là kêu chán đời ở đó, rồi tự thán rằng không có ai hiểu mình. Tôi thường an ủi cô ấy thế này thế khác, cũng chỉ đến vậy mà thôi. Buồn từ trong tâm người khác làm sao tác động vào được. Đành rằng cuộc sống của cô ấy cũng có những nỗi buồn và khó khăn, lý do của những sầu thảm trong cô (nhưng có ai mà chẳng có lúc buồn hay khó khăn cơ chứ), nhưng tôi tự cảm thấy mình không đủ sức chia sẻ với nỗi buồn to lớn ấy. Vì thế mà tôi xa cô dần dần, tôi biết dù mình có ra sức an ủi đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể khiến cô ấy vui lên được nếu như cô ấy không tự tìm niềm vui cho mình. Mười mấy năm rồi, mỗi lần gặp lại hay nói chuyện trên mạng, tôi lại gặp những nỗi buồn xưa cũ. Vẫn những trăn trở rằng sao không có ai hiểu ta, không có ai tri kỷ với ta trong cuộc đời? Trời ơi, nỗi buồn ấy ở tuổi hai mươi thì có thể hiểu được bởi vì tuổi hai mươi là tuổi mới bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, người trẻ tuổi thấy choáng ngợp trước cuộc đời và chưa định hình cho mình một con đường sống, một hướng đi cho tương lai nên thường có cảm giác bất an, muốn được dựa dẫm vào ai đó... Nhưng khi đã ngoài ba mươi, nếu như không may mắn gặp được một người tri kỷ thì lúc đó chắc cũng phải có bản lĩnh để chống chọi với cuộc đời, để mà chấp nhận và sống vui với cuộc đời. Bởi nói đi thì phải nói lại là kể cả những người có gia đình kia chắc gì họ đã tìm được một người hiểu họ, chia sẻ được với họ niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Vậy thì dù có độc thân hay không thì điều quan trọng vẫn là tạo lập được bản lĩnh trong cuộc sống của chính mình, chấp nhận được việc niềm vui của mình là tự trong bản thân của mình mà ra chứ không phải do người khác đưa lại. 
Cô bán hàng rau ngoài chợ gần nhà tôi, xinh xắn, vui vẻ, xởi lởi và giá cả thường rẻ hơn người khác nên bán rất đắt hàng. Tôi mến cô ấy nên luôn mua rau của cô và thường mua rất nhiều dù nhiều lần bỏ quên trong tủ lạnh không ăn rồi cuối cùng lại phải bỏ đi. Có lần tôi hỏi em lấy rau ở đâu, có phải ở chợ Long Biên không? Cô ấy bảo rau nhà em trồng và em lấy của những nhà hàng xóm, em có biết cái chợ Long Biên đó ở đâu đâu, cả cái cầu Long Biên ấy em có nhìn thấy rồi mà chưa bao giờ đi qua. Trời đất, nhà cô ấy ở Đông Anh cũng thuộc Hà Nội và nơi cô ngồi bán rau hàng ngày rất đều đặn, ngày nắng cũng như ngày mưa, ngày hè nắng nôi cũng như mùa đông lạnh giá chỉ cách chân cầu Long Biên chưa tới 4km. Cô ấy chỉ kém tôi vài tuổi thôi, tôi hỏi thế em không bao giờ sang bên Hà Nội à, cô ấy bảo không. Tôi kêu sao đời mày khổ thế em ơi. Là cũng buột miệng ra thế thôi chứ chắc gì cô ấy đã thấy cô ấy khổ. Cuộc sống của người nông dân suốt ngày vui với ruộng vườn, con cái, một niềm vui đơn giản đến tối giản. Và vì xung quanh họ ai cũng thế, họ không biết đến sách báo, không biết đến internet và có lẽ cũng ít có thời gian xem ti vi nữa nên họ thấy điều đó là bình thường và họ không biết cuộc sống của họ thiệt thòi đến thế nào. Vì không biết nên cuộc sống của họ chỉ cần ăn đủ no, mặc đủ ấm, cây cối tươi tốt được mùa, hàng ngày bán được hàng, con cái ngoan ngoãn, chồng con chăm chỉ làm ăn, không đánh đập hay rượu chè bét nhè suốt ngày là họ cảm thấy hạnh phúc rồi, cái hạnh phúc giản dị và đạm bạc. Và vì họ không biết nên họ không có nhu cầu đi du lịch hay đi đây đi đó cho mở mang đầu óc, dù chỉ là bước chân qua một cây cầu. Âu cũng là số phận của từng người, nhưng có lẽ họ hạnh phúc vì biết chấp nhận và hài lòng với cuộc sống của mình.
Kể ra đây chắc mọi người nghĩ cuộc sống của cô bạn tôi buồn thảm lắm. Thực ra không phải vậy, cô ấy có công việc tạm được, thu nhập chắc cũng không đến nỗi nào. Cô ấy lại thường xuyên đi du lịch, Bắc Trung Nam đủ cả và hầu như năm nào cũng đi du lịch nước ngoài nữa. Không phải so sánh bởi bất cứ sự so sánh nào cũng đều khập khiễng nhưng quả thật tôi có thấy sự khác nhau giữa một gương mặt luôn tươi cười của cô bán rau gần nhà tôi với gương mặt ngày càng héo hắt đi vì nỗi buồn của cô bạn tôi. Mà cái nỗi buồn ấy mới trừu tượng làm sao, mới mơ hồ làm sao. Buồn vì không hài lòng với cuộc sống của mình và vì không có ai hiểu nổi mình. Tôi chẳng dám khuyên cô ấy vì hơn gì nhau mà khuyên nhưng có lần tôi bảo sao không tìm cách hiểu người ta đi trước khi than rằng người ta không hiểu mình. Nhưng cô ấy bảo người ta không quan tâm tới mình thì thôi tại sao mình phải quan tâm tới người ta. Ôi thôi, bó tay toàn tập rồi, tôi chẳng dám ho he gì nữa. Tôi thấy mình may mắn vì tìm được người cùng sở thích với tôi, cùng suy nghĩ và chính kiến với tôi, có thể chia sẻ với tôi niềm vui nỗi muộn phiền trong cuộc sống. Hay vì như thế mà tôi không thể hiểu nổi tâm trạng trống trải của cô bạn tôi? 
Nhưng nhìn lại cuộc sống của mình không phải lúc nào tôi cũng có người ở bên và những lúc đó cũng chính là khoảng thời gian tôi mài giũa cho mình một bản lĩnh sống mạnh mẽ, tự dựa vào chính bản thân mình, kể cả về mặt tinh thần. Điều quan trọng là tôi luôn yêu thích và không ngại kết thêm những người bạn mới, dù không phải người bạn nào cũng là tri kỷ nhưng điều đó có quan trọng gì. Giảm thấp yêu cầu thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Không kỳ vọng thì sẽ không thất vọng. Đời người ngắn ngủi lắm và dù thành công hay chưa thành công thì điều quan trọng nhất vẫn là sống hạnh phúc, sao không lựa chọn những gì phù hợp với mình nhất để có thể hạnh phúc. Bởi dù bạn có đạt tới đỉnh cao quyền lực hay tột bậc giàu có thì cùng lắm cũng chỉ sống được trăm năm mà thôi. Trăm năm trong chuỗi hàng tỷ năm tồn tại của vũ trụ trước khi có bạn và cả sau khi bạn chết đi rồi. Khi bạn chết đi rồi thì còn ai nhớ đến bạn nữa? Mà dù họ có nhớ thì lúc đó hỏi còn ý nghĩa gì với bạn không? Hay chỉ là cái danh hão huyền? Được lưu danh hậu thế kể cũng vinh dự đấy nhưng hỏi trên đời này được mấy người. Vậy thì hãy loại bỏ bớt những phù phiếm đi để mà sống thực chất hơn, loại bỏ những hình thức màu mè đi để mà sống với đúng bản chất của mình. Và đừng có than phiền rằng không có ai hiểu mình nữa mà hãy tìm cách hiểu bản thân mình trước đã. Bởi tôi chắc rằng những người than vãn không có ai hiểu mình chính là những người không hiểu được bản thân họ. Nếu tự bạn không hiểu bản thân bạn thì làm sao có ai hiểu nổi bạn chứ? Cho nên kêu than cũng chỉ là để kêu than đấy thôi, nếu như không tìm cách hiểu được bản thân mình thì dù hai mươi hay bảy mươi tuổi thì nỗi buồn ấy vẫn sẽ to lớn giống y chang nhau mà thôi. Và đi cùng với nó sẽ là nỗi tiếc nuối. Tiếc nuối những gì đã qua mà không bao giờ lấy lại được nữa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét