Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

Khát khao này đành khóc lẫn với mưa ngâu!

Một buổi trưa mùa thu. Nắng vàng rạng rỡ ngoài song cửa. Những đốm nắng lọt qua khung cửa sổ vào nhà, nhảy nhót. Nằm trên giường nghe vẳng từ xa những giọt ghi ta thánh thót, thấy lòng buồn vô hạn. Tôi nhớ đến những việc đã xảy ra trong quá khứ, những niềm vui và những nỗi buồn, những chuyện đáng ra nên quên đi mà sao vẫn cứ nhớ. Ôi cuộc đời ơi sao buồn đến thế? Tôi muốn cuộc đời của tôi là một đời hoạt động, không có phút giây ngừng nghỉ để quay lại phía sau nhưng không thể khỏa lấp được những khoảng lặng trong đời, những khoảng lặng có rất nhiều trong cuộc đời tôi. Tôi muốn cuộc đời tôi như biển lớn đầy những cơn sóng nhưng sao nhiều khi nó chỉ như một cái ao tù đọng lặng như tờ. Tôi muốn đời tôi như thác đổ mà sao nó chỉ như con suối nhỏ chảy róc rách trong khe.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét