Thứ Ba, 11 tháng 8, 2009

Tháng Tám dịu dàng...

Buổi sáng dậy sớm, nghe thoang thoảng đâu đây hương thị, mới hay mùa thu đã về. Tháng Tám, giọt mưa cũng khẽ khàng như làn nắng thu, dù còn ngây ngất hơi nóng của mùa hè nhưng đã dịu đi rất nhiều bởi muôn vàn mùi hương của cỏ, của cây và của đất.

Tháng Tám, hoa lau nở trắng triền đê, hương ổi vương vấn quãng đường tôi qua mỗi ngày. Thảng hoặc bắt gặp vài cánh diều trong buổi chiều thật trong khiến tôi nhớ quay quắt tiếng sáo diều ở một vùng quê xa xôi và yên bình. Nhớ tiếng sáo diều, nhớ cánh võng đu đưa, nhớ những cành nhãn sai trĩu quả và nhớ ông ngoại... Tháng Tám trong tôi là rất nhiều nỗi nhớ, rất nhiều những chuyến đi, rất nhiều những cuộc gặp gỡ, rất nhiều những kỷ niệm, rất nhiều những niềm vui, rất nhiều những nuối tiếc, rất nhiều... và rất nhiều...

Tháng Tám dịu dàng như màu xanh của bầu trời, lặng lẽ như mặt hồ lặng sóng, như bình minh lên trên thành phố còn đang yên ngủ, như một bài hát về mùa thu rất buồn và rất buồn, như một lời tỏ tình thầm lặng rơi vào giữa thinh không không một lời đáp trả, như một tình yêu rất trong sáng và ngây thơ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét