Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2010

Hoài niệm thu

Thứ bảy, lên mạng, cảm giác như cả thế giới mạng ồn ào và rộng thênh thang chỉ có mình mình, cảm giác như thiên hạ đã rủ nhau đi chơi nghỉ lễ hết rồi. Bỗng thấy "Lòng chợt bình yên mà sao buồn thế," có phải bởi thời tiết được pha trộn giữa cái nắng nóng như mùa hè với cái gì đó rất phảng phất, rất mơ hồ của mùa thu? Tháng chín đến là thu thật rồi, thu không chối cãi được nữa. Bằng chứng là "người bạn thân tên buồn" lại đến thăm, gõ cửa vào tất cả những ngóc ngách sâu kín nhất của tâm hồn con người. Chả trách sao với nhiều người mỗi mùa thu đến lại đầy những tâm trạng, đầy những khắc khoải sầu vương, đầy những hoài niệm, đầy những ưu tư, đầy những nhớ nhung, đầy những yêu thương sâu kín..., và tất cả những cảm xúc đó thường được tuôn trào thành thơ, thành nhạc hay thành những đoản văn nhuốm chút buồn yêu kiều của mùa thu. Như kiểu:
"Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Sầu rơi, sầu rơi, thu mênh mông."
Hay như:
"Tôi đi để mặc cỏ may

Hai bên bờ biếc ghim đầy quần tôi

Dừng chân bên một quả đồi

Gỡ từng sợi cỏ tôi ngồi nhìn thu."

Hay như lời một bài hát:
"Mùa thu ơi thầm lặng một vầng trăng
Đêm nay lạnh rét run từng chiếc lá
Chia tay nhau ta trở thành người lạ
Và em nhớ anh, và gió những buổi chiều."
Rồi chợt nhớ, theo lệ thường, ngày mai mùng 5 tháng 9 sẽ là ngày khai giảng ở các trường học, nên càng thấy yêu thấy nhớ da diết thuở học trò của mình đi cùng những dòng hồi ức sống mãi với thời gian của Thanh Tịnh về một lễ tựu trường:
"
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và
trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ
niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên
được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành
hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy
tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay
tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ
lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi
sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm
nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã
quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung
quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm
nay tôi đi học."
Ôi sao yêu quá những dòng văn bình dị mà trong sáng đó. Bởi có mấy ai chưa từng trải qua thời cắp sách đến trường, có mấy ai chưa từng được đón lễ khai giảng năm học mới đầu tiên trong cuộc đời đi học của mình. Tôi cũng làm sao quên được cái cảm giác choáng ngợp giữa biển người trong sân trường ngày ấy, nơi mà những đứa học trò lớp một như tôi được tất cả các thầy cô và các anh chị lớp trên quan tâm chào đón. Gương mặt đứa nào cũng vẫn còn đầy ngơ ngác, có cảm giác bơ vơ giữa nơi xa lạ mà vừa hân hoan vì những sắc màu rực rỡ của cờ, của hoa. Rồi cảm giác lạ lẫm đó cũng dần qua đi trong những lần khai giảng tiếp theo, thay vào đó là cảm giác vừa tự hào, vừa trìu mến khi được đứng trong hàng ngũ của lớp anh chị chào mừng những học sinh mới vào lớp một, vừa có cảm giác nhớ nhung như được nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong ánh mắt ngơ ngác thơ ngây của các em bé... Cho nên, vẫn luôn bâng khuâng đến nao lòng mỗi khi nghe một bài hát của trẻ thơ:
"Tạm biệt búp bê thân yêu
Tạm biệt gấu Misa nhé
Tạm biệt thỏ trắng xinh xinh
Mai tôi vào lớp một rồi
Nhớ lắm, quên sao được, trường mầm non thân yêu."
Khi viết những dòng này, tôi lại rưng rưng nước mắt. Tuy chưa bao giờ đi học mẫu giáo nhưng buổi tựu trường năm học lớp một luôn là dấu ấn khó phai trong nỗi nhớ của tôi. Nó đánh dấu một bước trưởng thành của một đứa trẻ chưa bao giờ phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì sang một đứa trẻ bắt đầu phải có trách nhiệm với chính mình, ít nhất đó là trách nhiệm phải đi học hàng ngày và phải học bài mỗi ngày. Cho nên tôi sẽ không bao giờ quên những buổi chiều ngồi trong lớp học nhìn ra một khoảng sân trường ngập nắng, nghe tiếng ê a đọc bài của lớp bên cạnh hay không bao giờ quên những lần được về học sớm, cả lớp xếp hàng trật tự nối đuôi nhau đi ra phía cổng trường trong cái không gian yên ả bao trùm lên các lớp học...
Mùa thu và những ký ức đẹp luôn song hành. Mùa thu cũng là mùa của trầm lắng, của nhìn lại, để ta thấy cuộc đời này đáng yêu, đáng sống nhiều lắm
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét