Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

Cafe Hà Nội - Sài Gòn - Đà Lạt

Chẳng ai hỏi nhÆ°ng tôi tá»± nhận mình là con người của cafe, của các quán cafe thì đúng hÆ¡n vì dù ở đâu hay Ä‘i đến đâu thì nÆ¡i tôi thường xuyên lui tá»›i nhất không phải là những danh lam thắng cảnh mà chính là các quán cafe. Không giống nhÆ° má»™t số người cứ Ä‘i chÆ¡i  nÆ¡i nào đó là phải lao ngay ra chợ mua mua sắm sắm rồi ra về hỉ hả vá»›i túi lá»›n túi bé hàng hóa hay đồ ăn, quà cáp, tôi ngược lại rất thờ Æ¡ vá»›i các hoạt Ä‘á»™ng rất chi là phụ nữ này. Tôi thích tìm đến những quán cafe có phong cách Ä‘á»™c đáo vá»›i má»™t tầm nhìn rá»™ng mở để có thể ngắm nhìn dòng người qua lại và từ đó có thể biết thêm má»™t chút gì về người dân nÆ¡i đấy. Âu cÅ©ng là cái liá»…n, cÅ©ng là tiêu tiền nhÆ°ng má»—i người có má»™t cách tiêu tiền hay thú vui tiêu khiển khác nhau vậy.

Trước đây tôi cũng ngồi cafe thường nhưng tôi chỉ để ý đến phong cách trang trí của quán hay có khi chỉ là một chỗ dừng chân để giải khát hoặc là chỗ để có thể nhìn ngang ngó dọc ra ngoài. Giờ đây, khi đã "có tuổi" hơn, tôi bắt đầu để ý thêm đến chất lượng của đồ uống và phong cách phục vụ của quán. Thực ra những điều này cũng đã được đọc nhiều trên báo chí rồi nhưng cái gì rút ra từ kinh nghiệm của bản thân vẫn hay hơn. Nhân tiện Tết vừa rồi có lang thang một số quán cafe Sài Gòn và Đà Lạt nên thử đưa ra vài phép so sánh vui vui.

Nói về chất lượng thì chắc cafe Sài Gòn phải đứng thứ nhất vì nó ở gần đất cafe nhất và các thương hiệu lớn cả trong và ngoài nước đều chọn Sài Gòn là điểm đến đầu tiên. Hà Nội có một số thương hiệu riêng nhưng cũng chỉ trong phạm vi rất nhỏ hẹp địa phương và cũng chỉ có một số lượng khách hàng thường xuyên nhất định mà thôi. Cafe Đà Lạt không có gì đặc sắc và nếu nói về các loại cafe ngoại nhập thì còn phải chạy theo hai thành phố kia dài dài.

Hà Nội thường tự hào là một nơi thanh lịch với thú uống cafe tao nhã, có khi chỉ một ly cafe bé tẹo mà nhâm nhi cả buổi sáng hay buổi tối nhưng với tôi cái sự tự hào đó hơi buồn cười, giống như một người già mắt mờ chân chậm nhưng vẫn cố níu giữ những hoài niệm đã qua đi từ đời nảo đời nào rồi. Tôi vốn là người có đầu óc thực tế nên với tôi đó có vẻ là một sự lãng phí. Nếu cả buổi sáng hay buổi tối quán chỉ có vài khách đăm chiêu như thế thì làm ăn thua lỗ là cái chắc. Các quán Sài Gòn thì khác, vừa ngồi xuống ghế đã có người bê nước trà đá ra, rồi menu, chọn đồ ăn đồ uống, rồi trong suốt quá trình mình ăn uống họ luôn canh me để rót thêm nước trà miễn phí, rồi vừa ăn xong món nào họ đã dọn ngay đĩa đi, rồi hỏi có dùng thêm cái này cái kia hay không... Ở Hà Nội á, ngồi xuống ghế may ra thì được cốc nước chè hoặc nước lọc từ đầu đến cuối, có thích uống thêm thì xin, nếu gọi trà thì phải tính thêm tiền. Ở Đà Lạt cũng được phục vụ trà miễn phí và mỗi quán đều có hương vị riêng, trà sen, trà nhài, trà gừng, trà bạc hà... đủ cả nhưng thường được để trong một ấm tích rất lịch sự đi kèm với chén uống nước. Không biết mọi người thì thế nào chứ với tôi, chỉ cần quan sát phong cách phục vụ trong quán cafe của mỗi địa phương là có thể hiểu được tại sao lại có nơi giàu và có nơi nghèo.

Ngày cuối năm, tôi ngồi cafe Windows trên phố Nguyễn Đình Chiểu ở Sài Gòn, quán rất rộng, trang trí đẹp mắt và tuy là cuối năm nhưng rất đông khách. Những phục vụ đi lại như con thoi, nước trà đá liên tiếp được rót, cứ uống cạn một ngụm lại được tiếp thêm một ngụm hoặc bỏ thêm đá nếu đá đã tan hết, hoặc nếu nước trà đó đã để lâu lâu một chút là được thay ngay một cốc trà khác. Cứ ăn hay uống xong một món là lại có người đến thu dọn cốc đĩa, rồi liên tục hỏi khách có ăn tráng miệng không, có dùng thêm món khác không. Có vẻ châm ngôn của họ là không được để khách rảnh rỗi lúc nào và luôn gợi ý cho khách những điều có khi sẽ bị lãng quên nếu như không hỏi tới. Và nếu như khách sau khi bị thu dọn hết đồ trên bàn rồi, nếu muốn ngồi thêm chắc chắn sẽ gọi thêm gì đó để uống hoặc nếu không uống nữa thì cũng chẳng có lý do gì để ngồi thêm, bằng cách như vậy dòng khách được lưu thông liên tục không lúc nào ngớt và đó cũng là cách để quán móc được tối đa số tiền trong túi của mỗi người khách khi đã bước chân vào quán. Cũng phải nói thêm là nhà vệ sinh của quán này rất sạch sẽ và có mùi hương như hương quế, ở đó luôn túc trực một người lau dọn, chờ cho mình sau khi rửa tay, lau tay vào chiếc khăn sạch sẽ thơm tho xong sẽ đem ngay chiếc khăn đó ra một chiếc giỏ để gom đồ giặt. Thêm vào đó, đồ ăn thức uống trong quán khá tốt cho nên tôi thực sự thấy ấn tượng với quán này, nghĩ bụng họ không ăn nên làm ra mới là lạ.

Sáng mùng một tết, tôi ăn sáng và uống cafe trong một quán cafe đẹp và thơ mộng ở Đà Lạt. Trời ơi, cứ như rơi tõm từ trên mặt đất xuống vũng nước vậy. Đồ ăn không ngon, phục vụ thờ ơ sao giống Hà Nội quá vậy, chỉ có nước trà là có chút mùi hương. Tuy là sáng mùng một nhưng cả quán có tới 7-8 người phục vụ trong khi khách cũng chỉ khoảng 3-4 bàn là cùng. Nước trà cạn tới đáy mà chẳng ai rót thêm, đồ ăn xong từ lâu chẳng có ai buồn dọn, mấy phục vụ hoặc ngồi buôn chuyện hoặc ngồi ngáp ruồi. Phố đó cafe san sát làm sao mà cạnh tranh nổi đây, nhưng có vẻ họ cũng chẳng muốn cạnh tranh vì quán nào cũng vậy hết. Cho nên mấy ngày ở Đà Lạt, một ngày tôi ngồi cafe 3-4 lần nhưng chưa quán nào tôi ngồi lại lần thứ hai. Có quán ngồi mãi tới 30 phút mới thấy phục vụ ló mặt tới, có một người đàn ông bước vào, ngồi ở bàn bên chờ đợi phục vụ lâu quá đứng dậy lững thững bước ra chẳng buồn ngó lại. Mà có phải quán đông gì cho cam, hay chiều Đà Lạt lãng đãng rơi khiến cho phục vụ cũng chậm rãi lờ đờ theo
?

Cứ trăn trở má»™t suy nghÄ© rằng Đà Lạt là má»™t trong số ít thành phố chuyên về du lịch trong cả nÆ°á»›c mà sao đồ ăn đồ uống và phục vụ kém vậy. Chỉ thu hút bằng vẻ đẹp tá»± nhiên vá»›i muôn nghìn loài hoa thôi sao, người ta ngoài ngắm hoa ra thì còn phải ăn phải uống nữa cÆ¡ mà. Chuyện lá»›n nhÆ° vậy sao không ai nói đến là sao? Tôi nghÄ© có khi mình lên đây mở má»™t trường chuyên nghiệp dạy về du lịch, nấu ăn và phục vụ khách sạn chắc sẽ đắt hàng lắm và cÅ©ng thuận lợi nữa vì đất Ä‘ai trống ở đây vẫn còn bao la bạt ngàn và chắc chắn sẽ thu hút được nhiều thanh thiếu niên ở các Ä‘á
»‹a phÆ°Æ¡ng lân cận tá»›i nhập học. Bởi vì chỉ cần Ä‘i dạo má»™t vòng qua các nhà nghỉ hay nhà hàng, quán cafe, chá»— nào tôi cÅ©ng thấy treo biển tuyển người, và trong mấy ngày lÆ°u lại Đà Lạt, tôi cÅ©ng gặp vô số thanh thiếu niên nam nữ người dân tá»™c quanh đó đổ về đây chÆ¡i. Trong số họ chắc chắn có nhiều người muốn được làm việc ở thành phố nhÆ°ng không có cÆ¡ há»™i và vì không biết làm việc gì. Ai dạy cho mà học cÆ¡ chứ
? Nghĩ mà buồn lòng!

Ai bảo dân Đà Lạt nghèo và ai bảo dân Hà Nội không giàu? Nhìn những tòa biệt thự, những dòng xế hộp lũ lượt trên phố mọi người chắc cười tôi nhảm nhí vì lấy tiêu chí phục vụ để đánh giá mức độ giàu nghèo. Nhưng mà tin tôi đi, họ giàu nhưng chắc chắn không phải giàu từ công việc kinh doanh cafe đấy đâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét