Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Những người đàn ông cô đơn

Buổi tối đang lướt web thì bạn gọi điện hỏi han, nói đang ở ks một mình, vừa uống xong hơi say, nhớ thì gọi điện nói chuyện chút. Bạn thì hôm nào gọi điện cho mình mà chẳng say, những ngày trong tuần sống xa nhà, xa vợ con, công việc bận rộn, anh em bạn bè tối đến ngoài việc nhậu thì biết làm gì, say mà chưa ngủ được thì thường ngồi một mình trong phòng ks đối diện với chính mình, để lo về công việc, để buồn về chuyện riêng. Cho nên bạn hay gọi điện cho mình vào buổi tối và vào những lúc say là vì vậy, nói chuyện cho đến khi bạn buồn ngủ quá nói buồn ngủ rồi đi ngủ thôi. Bạn cũng hay gọi điện lúc ngồi trên xe về tp hay từ tp đi vt, hay lúc từ ks ra sân bay hay từ sân bay về nhà. Nhớ có lần bạn nói sao tớ thèm có một gia đình hạnh phúc đến thế, đúng là ông trời chẳng cho ai tất cả bao giờ. Ông trời cho tớ tiền bạc và những thứ khác mà không cho tớ được một gia đình hạnh phúc. Nghe mà thấy đắng ngắt trong lòng, thương bạn nhiều lắm. Bạn không giống những người đàn ông khác dễ dãi trong các mối quan hệ nên không dễ quên lãng. Bạn giống mình, thích nói chuyện, thích đùa vui, thích đọc sách, thích chia sẻ với nhau những cuốn sách vừa đọc, thích tâm sự cùng nhau. Nhớ hồi còn hay chat chit, có những lần bạn với mình chat với nhau tới 2-3h sáng mà không hết chuyện. Bây giờ bạn không có thời gian online nữa mà chỉ hay gọi cho mình những cuộc gọi dài muộn màng vào ban đêm. Nhiều khi chỉ để trêu chọc nhau vài câu thôi nhưng lần nào bạn cũng nói gọi điện còn nghe tiếng cậu cười là vui rồi. Ừ, mỗi lần cậu gọi điện, nghe giọng cậu dù biết cậu còn buồn nhưng tớ cũng biết là cậu vẫn ổn, ít nhất đó cũng là một niềm an ủi. 

Vừa nghe bạn gọi điện thoại xong, trên màn hình chat có ba người nhảy vào chat. Lâu rồi mình không online buổi tối nên thấy mình sáng đèn mọi người hỏi han. M có vẻ giận mình hay sao vì đã lâu không hỏi han gì đến cậu ấy nên cứ nói chuyện nhát gừng. Từ cái dạo cậu ấy nói đang ở HN mà mình kêu nắng không chịu đến chỗ cậu ấy tới nay chắc cũng được một năm rồi nhỉ. Một năm không nói chuyện với nhau quả là dài nên bây giờ khi biết cậu ấy ra làm việc hẳn ở HN thì mình phải sốt sắng hỏi ngay cậu ấy đang ở đâu để mình đến mà cậu ấy nói mai phải đi công tác rồi. Hỏi tuyệt vọng đường lấy vợ trong SG rồi hay sao mà phải ra HN, đã có em nào chưa. Nói vẫn chưa mới đau chứ. Ừ, đau thật! Đau hơn nữa là tôi dạo này chẳng có chơi với em gái nào để giới thiệu cho người iu cơ chứ. Mình cũng chẳng hiểu sao người dễ thương như cậu ấy tới giờ vẫn cô đơn là sao? Hay vì lãng tử mải lang thang quá nên gái nó chê? Không biết nữa. Hơi buồn buồn!

T đang ở Ma, nói đang buồn, nhớ VN. Ừ, đi xa lâu ai chẳng nhớ nhà nhỉ. Hôm trước anh nói mấy bữa nữa về phải ra HN thi cử gì đó và thăm em. Anh với tôi, rất thân thiết, nói chuyện với nhau rất nhiều nhưng dường như tôi chưa bao giờ hiểu anh, bởi vì anh có một nỗi niềm thầm kín che giấu tôi. Dường như chúng ta có chung một điều bí mật. Nhưng đôi khi phía sau ánh mắt sâu thẳm chẳng ẩn chứa điều gì sâu sắc cả. Đã có lúc tôi muốn biết bí mật đó là gì và khi anh nói kiểu nửa đùa nửa thật thì cũng khiến tôi nửa tin nửa ngờ. Thường anh ít gọi điện cho tôi mà hay chat chit là chủ yếu. Chỉ khi nào có liên quan đến công việc thì anh mới gọi điện rất lâu để xin lời khuyên của tôi. Đôi khi tôi thấy thương anh rất nhiều mà không hiểu lý do vì sao. Có lẽ bởi tôi cảm thấy anh cô đơn và có những lúc mất phương hướng trong cuộc đời. Thôi cũng đành, mỗi người một số phận, anh vẫn bình yên và nụ cười vẫn dễ thương là đủ để tôi an lòng.

Tr. đang đi công tác ở HL, chat kêu đói quá vì món ăn không hợp khẩu vị. Bảo anh tranh thủ trước khi bọn EU nó cấm sang các nước khác chỉ với môt visa thì đi một loạt các nước châu Âu đi nhé. Đáp ừ. Đôi khi thấy anh rất dễ thương nhưng đôi khi lại không chịu đựng nổi anh. Những lúc anh bắt tôi phải chờ đợi trong bất cứ một cuộc hẹn nào ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể làm nản lòng bất cứ ai chứ đâu chỉ đối với một người thiếu kiên nhẫn như tôi. Những lúc đó thường lẩm bẩm người như thế bị vợ bỏ là đúng rồi còn oan gia gì nữa, biết là mắng thầm như vậy không đúng đắn cho lắm nhưng quả thật không kìm nén được. Cho đến khi anh tới, thường là vài tiếng sau giờ hẹn và vào lúc mọi người (không riêng mình tôi) đã từ bỏ ý định chờ đợi, thì tôi cũng chỉ biết cười xòa cho qua khi nhìn thấy nụ cười hối lỗi của anh mà thôi. Bởi rằng là bạn, còn hơn là bạn, là người tri kỷ nên dễ tha thứ hơn rất nhiều khi là người yêu hay là người chồng. Anh cũng vì thế rất cảm kích trước tấm lòng bao dung của tôi bởi anh thường nói chỉ mình tôi hiểu anh đến thế. Nhưng anh không biết rằng sự chờ đợi quá lâu cũng khiến người ta mệt mỏi và nhìn anh bằng đôi mắt khác đi. Có đôi khi ngồi nói chuyện với anh mà điện thoại của anh liên tục có tin nhắn hoặc cuộc gọi. Anh nói đấy là những cô gái muốn làm quen với anh chỉ bởi họ nghĩ rằng anh đang cô đơn và vì họ chỉ nhìn vào vẻ ngoài thành đạt của anh mà ngộ nhận. Tôi nói đúng rồi đấy, họ nhầm về anh quá, chỉ những người sống lâu bên anh mới có thể biết anh thực sự là người như thế nào... Tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn và buồn bã của anh mặc dù lúc nào anh cũng cười và nói chuyện vui cho tôi cười. Anh rất sợ tôi nhìn thấy anh buồn nản nhưng anh làm sao giấu tôi được điều gì tuy rằng tôi chẳng làm gì để giúp cho anh được. Chỉ an ủi rằng mọi chuyện sẽ qua đi thôi và anh sẽ được bình an...

Bốn người đàn ông ấy tôi nói chuyện trong cùng buổi tối hôm nay, đều bằng tuổi tôi và đều đang trong tâm trạng cô đơn, dù hoàn cảnh của họ khác nhau hoàn toàn. Nói chuyện với họ xong, tôi cũng có cảm giác buồn y như khi vừa đọc xong cuốn "Trăm năm cô đơn" vậy. Vì cái tiêu đề này hợp với hoàn cảnh quá. Rồi tự hỏi ở đời này sao lắm đàn ông cô đơn đến thế? Có thể ở những chỗ khác, trong những hoàn cảnh khác họ là những con người rất năng động, vui vẻ, thành công nhưng sao với tôi họ lại thể hiện một con người cô độc, buồn bã đến thế? Hay đó chỉ là trong tưởng tượng của tôi?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét