Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

Sad

Đã có lúc tôi nghĩ rằng ở đâu thấy ấm áp ở đó là nhà của mình. Đã có lúc sau mỗi chuyến đi xa rất mong được về nhà, được thả mình trên giường nệm êm ấm, được thảnh thơi làm những điều mình thích. Đã từng rất muốn trở về Hà Nội mỗi khi đi đâu đó. Đã coi Hà Nội là thành phố của mình...
Thế mà sao càng ngày càng thấy Hà Nội thêm xa lạ. Sau mỗi chuyến đi, trở về Hà Nội như trở về nơi ở tạm, trở về nhà như trở về nhà trọ... Một đôi khi có cảm giác thích ở khách sạn hơn ở nhà mình. Ở Hà Nội không còn cảm giác thân quen nữa mặc dù các con đường đều in dấu chân mình. Ở Hà Nội chẳng còn niềm vui nữa dù cho đây chính là nơi mình sống gần nửa cuộc đời. Ở Hà Nội không còn ai ngóng trông mình nữa... Niềm vui của tôi đã bị lấy cắp mất rồi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét