Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

Buồn ơi là sầu!

"Lòng ta sầu thảm hơn mùa lạnh, 
Hơn hết u buồn của nước mây, 
Của những tình duyên thương lỡ dở, 
Của lời rên siết gió heo may."

Chưa bao giờ thấy Hà Nội lại xa lạ và trống trải như thế này. Gia đình, bạn bè, công việc... Ở đâu cũng thấy nỗi cô đơn bủa vây xung quanh mình. Lòng ta u uất, lòng ta u uất, lòng ta u uất...

Tự nhốt mình trong bốn bức tường giống như nấm mồ chôn chính mình vậy. Không thấy vui, không quá buồn, chỉ thấy trống rỗng và một tâm trạng u uất xâm chiếm tâm hồn. Sẽ kéo dài trong bao lâu đây? 
Vẫn biết rằng từ bỏ một người luôn là một điều khó khăn với mình, gây cho mình sự mất cân bằng rất lâu, nhưng rồi mọi chuyện sẽ qua đi thôi. Đây đâu có phải là lần đầu tiên mình từ bỏ một người nhưng nỗi buồn sầu thảm, cảm giác vô vị và chán ngán thì như nhau cả thôi... 
Muốn bỏ đi đâu đó thật xa, nơi không có người quen, người thân, bạn bè, nơi không ai biết mình là ai... Không ai sợ sự cô đơn như mình nhưng cũng không ai luôn có cảm giác cô độc như mình và không ai muốn sống trong tận cùng nỗi cô đơn như mình. 
Có những đêm bỗng dưng thức dậy giữa giấc ngủ. Thấy lạ lùng vì dường như mình đang sống một cuộc sống không phải của mình. Tự hỏi tại sao mình lại ở trong căn nhà này, và mình sống ở đây để làm gì? Căn nhà của chính mình giờ đây cũng trở nên xa lạ với mình rồi.  
Đã lâu mới có cảm giác muốn khóc. Thật lạ vì nhiều năm rồi cảm giác thương thân mình mới quay trở lại... Thôi, không ai thương mình thì mình tự thương mình vậy... 

3 nhận xét:

  1. Ừ, mình thương mình nhất thôi.

    Trả lờiXóa
  2. Đồng cảm với bạn, mỗi tuổi nó đuổi xuân đi nên cứ nghĩ ngợi vơ vẩn linh tinh thế thôi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn đừng nói đến tuổi, tớ buồn lắm, hu hu :((.

      Xóa