Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2007

Đoản khúc mưa

Tháng mưa dầm, trời cứ khóc hoài không ngớt. Ngồi từ trong nhà nhìn ra chỉ thấy màn mưa mờ mịt giăng mắc nối nhau rơi. Cây cối dưới mưa mang một dáng vẻ ủ ê và tơi tả. Cứ chờ mãi một chút nắng hồng mà dường như là vô vọng.

Sao nhà ai cứ mở mãi đĩa nhạc buồn ấy, nghe văng vẳng từ xa đưa lại càng thấy đậm chất cô liêu và thảm sầu. Tôi như chết lặng trong chiều mưa, cách ly với cả thế giới bên ngoài bởi màn mưa dày đặc kia. Tôi ở rất xa cuộc sống thực tại.

Sau những ê ẩm của cú ngã cuộc đời, tôi tìm quên trong sự bình yên của những cơn mưa. Kỳ lạ thay, tôi không hề nhớ đến rất nhiều chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ. Kể cả nỗi đau cũng như đã quá xa vời. Mưa xoá nhoà tất cả.

Mưa xoá đi những nỗi đau đớn tôi gặp trên quãng đường đời tôi đã đi qua. Mưa làm nhoà đi nỗi buồn mỗi chiều tôi cô độc đi về. Mưa cũng làm tôi quên đi những thương yêu xưa cũ vốn vẫn thường cồn lên trong tôi khi thoảng nghe trong gió tiếng xôn xao dưới phố vọng về.

Thế nhưng mưa không làm tôi lãng quên được mối tình nhỏ bé tôi vẫn giấu kín nơi thẳm sâu trái tim. Nghe tiếng mưa rơi lòng tôi lại cồn lên nỗi nhớ những ngày sống cuồng dại. Không gian như ngừng trôi với những thời khắc dài bất tận tưởng chừng như không có điểm dừng.

Mưa với tôi là tri ân và cũng là chốn nương náu của tâm hồn mỗi lúc tôi tìm về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét