Thứ Năm, 26 tháng 7, 2007

Bên đời hiu quạnh

Trịnh Công Sơn

Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa
Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ

Rồi một lần kia khăn gói đi xa
Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ

Đường nào quạnh hiu tôi đã đi qua
Đường về tình tôi có nắng rất la đà
Đường thật lặng yên lòng không gì nhớ
Giật mình nhìn quanh ồ phố xa lạ

Đường nào dìu tôi đi đến cơn say
Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời
Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy
Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi.

Mỗi lần nghe bài hát này, tôi thường nhớ đến đau lòng một vùng quê, nơi tôi thường trở về khi có chuyện buồn. Tôi nhớ cây gạo hoa đỏ rực đầu làng, nhớ những cánh đồng lúa chín vàng trập trùng như sóng, nhớ những cây nhãn cành sai trĩu quả, nhớ giếng nước mát lạnh, nhớ khoảng sân rộng có bầy gà con đang bới đất tìm mồi, nhớ cánh võng tôi hay nằm đung đưa trong chiều hè nghe tiếng sáo diều vi vút xa xa... Nhớ ông ngoại dáng khắc khổ, râu tóc bạc phơ cười hiền từ với đàn cháu...

Giờ đây, khi đã bị cuộc đời đánh cho tơi tả, tôi vẫn muốn trở về nơi ấy. Dù biết rằng chỉ là đi tìm chút bình yên trong giây lát chứ không thể làm tôi quên hết nỗi buồn trong hiện tại. Chỉ là một cuộc tìm quên để rồi lại quay trở về chiến đấu với đời. Nhưng dường như vùng quê đó đã trở nên xa xôi với tôi quá khi lâu lắm tôi không trở về. Ông ngoại mất rồi, còn ai đón tôi nữa mà mong?

Bây giờ và cả về sau, tôi chắc rằng tôi sẽ nhớ mãi một người cũng yêu bài hát này, người thường được tôi gọi bằng một giọng nói dịu dàng và được tôi dành cho những tình cảm nhẹ nhàng nhất. Người mang đến cho tôi niềm vui và cũng mang đến cho tôi niềm đau. Để khi tôi quyết định rời xa người ấy, đó là một quyết định thật khó khăn và buồn bã biết bao. Rời xa để luôn nhớ đến người với những hình ảnh lãng mạn và đẹp đẽ nhất trong lòng tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét