Thứ Tư, 26 tháng 3, 2008

Như làn gió thoảng ( tiếp theo)


Chiều thứ sáu, tôi đến nhà thầy học vẽ như thường lệ. Vừa rẽ vào con đường rải sỏi, tôi gặp một người phụ nữ đang từ nhà thầy đi ra. Khi người ấy lướt qua tôi, tôi ngạc nhiên nhận ra người phụ nữ đó chính là Mai Thanh, người đàn bà trong bức chân dung mà tôi đã nhìn thấy treo ở nhà thầy ngày nào. Bên ngoài, trông người đó còn đẹp rực rỡ và sang trọng hơn cả trong bức tranh thầy vẽ.

Người phụ nữ ấy bước đến bên chiếc xe hơi đang đỗ ngoài cổng, mở cửa xe bước vào trong và chiếc xe lăn bánh, để lại đằng sau lớp bụi mờ.

Bước vào nhà, tôi thấy thầy đang đứng bên cửa sổ, tư lự nhìn theo hướng người đàn bà vừa đi khuất. Trên bàn nước là một chiếc phong bì đã mở.

- Cô ấy đến gửi giấy mời mời thầy tới tham dự buổi khai trương triển lãm tranh cá nhân sắp tổ chức vào tháng tới.

- Thầy có định đến dự không ạ?

Thầy không đáp, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt thầy thật khó tả:

- Thôi, chúng ta bắt đầu bài học.

Tháng tư, tôi lại bất ngờ bị ốm, dịch sốt virus đang hoành hành trong thành phố. Long phải đi làm suốt ngày, chỉ có thể đến với tôi sau những giờ làm việc nên hầu hết thời gian trong ngày tôi phải ở nhà một mình. Tôi nghỉ học đến buổi thứ hai, thầy gọi điện hỏi thăm. Tuy tôi nói đã đỡ nhưng thầy vẫn nói sẽ đến thăm tôi.

Buổi sáng ngày 12 tháng 4, ngày Mai Thanh khai trương triển lãm tranh cá nhân, thầy bất ngờ đến thăm tôi. Thầy tặng tôi một bó hoa hồng hái trong vườn nhà thầy, những bông hoa đỏ sẫm còn ướt sương đêm. Khi trao chúng cho tôi, thầy hóm hỉnh nói:

- Mấy hôm nay em không đến, hoa trong vườn đều héo hắt vì nhớ em đấy.

Gần đây, tôi hay nghe thấy những câu đùa nhẹ nhàng như thế từ thầy. Tôi cũng hay bắt gặp nụ cười ở thầy hơn. Những khi thầy cười, khuôn mặt thầy thường bừng sáng, nét mặt tươi vui và hiền hoà.

Vừa cắm hoa vào bình, tôi vừa hỏi thầy:

- Thầy đã đi dự khai trương triển lãm của chị Mai Thanh chưa ạ?

Thầy trầm ngâm một lát rồi nói:

- Mai Thanh đã là quá khứ rồi, thầy không muốn xáo trộn quá khứ thêm một lần nào nữa. Thầy sẽ không đến xem triển lãm của Mai Thanh, không phải vì thầy cố chấp mà vì thầy đã quyết định cho quá khứ ngủ yên. Vả lại, thầy còn có việc quan trọng hơn phải làm.

- Việc quan trọng hơn là việc gì ạ?

- Là việc đến thăm em đấy, em không thấy sao? - Thầy đáp rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, trìu mến.

Tôi lảng tránh ánh mắt thầy. Tôi linh cảm thấy một điều gì đó đang đến, một điều gì đó tôi không hề đón đợi nhưng cũng không nỡ chối từ. Bởi vì hình ảnh thầy một mình đơn côi trong căn nhà vắng lặng đó luôn luôn ám ảnh tôi, thậm chí còn theo tôi vào cả trong giấc ngủ. Tôi thương thầy, có lúc bằng tình thương của một người đồng cảnh, có lúc bằng tình thương của một người đã quá thừa thãi đối với một người kém may mắn hơn mình…

Tôi và Long dự định tổ chức đám cưới vào đầu tháng năm, khi những cánh phượng vĩ đầu tiên của mùa hè đang hé nở. Long nói anh không thể chờ đợi thêm nữa để cưới tôi và anh muốn mang lại thật nhiều hạnh phúc cho tôi để bù đắp những tháng ngày anh đã làm tôi đau đớn.

Tôi xin phép thầy nghỉ học một thời gian để chuẩn bị cho đám cưới. Ngày tôi gửi thiếp mời, Long đưa tôi đến nhà thầy rồi đứng đợi ngoài cổng. Lúc tôi đến, tôi gần như không nhận ra thầy bởi vì thầy lại trở lại vẻ lạnh lùng xa cách khi xưa. Không còn chút gì thân thiết giữa hai người như những buổi học gần đây nữa. Tôi thấy đau nhói lòng và xót xa khi cảm thấy giữa thầy và tôi đã có một sự đổ vỡ không thể nào hàn gắn nổi.

Ngày cưới tôi, thầy không đến, cũng không một lời nhắn nhủ chúc mừng. Tôi cảm thấy bất an trong lòng nên buổi chiều hôm sau tôi nhờ Long đưa đến nhà thầy. Khi đến nơi, nhìn qua hàng rào thấp, tôi thấy cửa nhà thầy đã được khoá từ bên ngoài. Đang ngơ ngác nhìn quanh thì người đàn bà ở sát cạnh nhà thầy chạy ra. Người đàn bà này tôi cũng đã quen vì thường sang chăm sóc vườn hoa giúp thầy khi trước. Bà ta nói:

- Cô tìm thầy Cương đúng không? Ông ấy đã đi Sài G
òn rồi. Trước khi đi ông ấy có nhờ tôi đưa cô vật này.

Nói rồi bà đưa tôi một bức tranh đã được đóng khung rất cẩn thận và rất đẹp. Tôi nhận ra đó chính là bức tranh thầy vẽ tôi vào buổi chiều đầu tiên tôi theo thầy lên vẽ trên đồi. Tôi lặng người đón nhận bức tranh, nước mắt ở đâu chỉ chực trào ra. Không dám gọi thành tiếng nhưng lòng tôi như có tiếng thì thầm: “ Thầy ơi!”.

Hà Nội, 26/3/2008

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét