
Nhà thầy Cương ở ngoại ô, nÆ¡i có những ngôi nhà nhá» xinh xắn nằm lá»t giữa khu vưá»n cây trái sum suê quanh năm xanh tốt. Từ cổng và o nhà là con đưá»ng rải sá»i trắng muốt vá»›i hai hà ng rà o dâm bụt thấp lè tè. Thầy yêu hoa nên trong vưá»n trồng rất nhiá»u hoa đủ các loại. Những lúc đợi tôi vẽ, thầy thưá»ng nhìn mông lung trên những luống hồng nhung đỠthắm, đôi mắt xa xăm và diệu vợi.
Hà ng tuần, tôi đến nhà thầy hai lần và o buổi chiá»u thứ ba và thứ sáu để há»c vẽ. Lần đầu tiên đến đây, tôi rất thÃch cái không gian tÄ©nh lặng nà y và có cảm giác tất cả má»i thứ Ä‘á»u như đã thân thuá»™c vá»›i mình từ lâu lắm. Tuy nhiên chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà ấy lại không dá»… thân thiện như váºy. Thầy Cương xa cách và lạnh lùng, có má»™t phần cao ngạo và bất cần. Ngưá»i trong nghá» nói thầy có tà i nhưng không đủ kiên nhẫn và đam mê để hoà n thà nh những tác phẩm há»™i há»a lá»›n.
Lần đầu, thầy bảo tôi vẽ thá», tôi há»i:
- Thưa thầy, vẽ gì ạ?
- Bất cứ thứ gì mà em thÃch.
Tôi chá»n vẽ má»™t bông păng xê mà u tÃm nhạt, loại hoa Ä‘ang nở rá»™ trong vưá»n nhà thầy và o mùa nà y. Xem tranh, má»™t nụ cưá»i thoáng qua trên nét mặt nghiêm nghị và lạnh lùng cá»§a thầy:
- Tại sao chỉ có má»™t bông mà không phải là cả má»™t vưá»n păng xê nhỉ?
Thầy cầm lấy bút vẽ thêm những bông hoa khác và o bức tranh cá»§a tôi. Chẳng mấy chốc trước mắt tôi hiện ra má»™t thảm hoa păng xê rá»±c rỡ sắc mà u và tươi vui trong má»™t buổi chiá»u mùa xuân ấm áp. Những cánh hoa nom như những cánh bướm ráºp rá»n đủ mà u sắc chỉ chá»±c vá»— cánh bay lên má»—i khi có cÆ¡n gió nhẹ thổi qua.
Tôi nhá»› dạo còn bé, những ngà y mùa hè rảnh rá»—i không phải vướng báºn chuyện há»c hà nh, tôi hay ngồi trên thá»m nhà , trước mặt là chiếc giá vẽ tá»± chế, bên cạnh là những chiếc bút chì mà u, tôi say sưa vẽ bất cứ thứ gì bất chợt xuất hiện trước mắt mình. Cho đến bây giá» tôi vẫn giữ những bức vẽ tÄ©nh váºt hồi ấy, bức thì vẽ cốc nước, bức thì vẽ lá» hoa, bức thì vẽ bể cá và ng,… Rất nhiá»u những bức tranh vẽ hoa, những bông hoa tôi hái trong mảnh vưá»n nhá» sau nhà và đem vá» cắm trong cái lá» gốm Bát Trà ng. Những nét vẽ hồi ấy ngây ngô nhưng chứa đựng đầy những khát vá»ng sáng tạo vẫn khiến tôi bồi hồi má»—i khi xem lại.
Thá»i gian trôi Ä‘i, khi lá»›n lên, tôi và o đại há»c rồi ra trưá»ng Ä‘i là m. Cuá»™c sống cuốn tôi và o dòng chảy cá»§a nó khiến cho tôi quên mất ước mÆ¡ trở thà nh hoạ sỹ từ thá»§a còn ấu thÆ¡ cá»§a mình.
Mùa đông năm ngoái, tôi bị khá»§ng hoảng nặng ná» khi Long, ngưá»i yêu tôi đột ngá»™t quyết định sang nước ngoà i là m việc má»™t thá»i gian mà không hẹn ngà y trở vá». Bác sỹ nói tôi bị trầm cảm và cần phải nghỉ ngÆ¡i dà i ngà y. Tôi đã xin nghỉ phép hai tháng để Ä‘i du lịch khắp nÆ¡i.
Tôi lên núi và xuống biển. Biển mùa đông vắng ngưá»i và yên bình đến lạ. Tôi thưá»ng ngồi lặng hà ng giá» ngắm những con sóng bạc đầu xô và o ghá»nh đá và đi dạo dá»c bá» cát má»—i khi đêm vá». Những đêm có trăng, ánh trăng sáng lấp loá chiếu lên mặt nước phẳng lặng và hiá»n hoà khiến cho nó như được dát má»™t lá»›p áo và ng rá»±c rỡ và đẹp mê đắm.
Tôi theo chân những Ä‘oà n leo núi, phung phà sức lá»±c cá»§a mình và o những cuá»™c leo trèo mướt mồ hôi và cÅ©ng giúp tôi dần thoát khá»i những ưu phiá»n cá»§a mình. Không biết bao lần đứng trên má»™t đỉnh cao má»›i chinh phục, lan toả trong tôi là niá»m tá»± hà o xen lẫn niá»m vui sướng rồ dại cá»§a má»™t kẻ Ä‘ang thoát khá»i những rà ng buá»™c cá»§a chÃnh bản thân mình.
Có lần, ở má»™t thà nh phố xa lạ, tôi tình cá» dừng chân trước má»™t phòng trưng bà y tranh má»›i mở. Những bức vẽ tôi xem ở phòng tranh đó đã khiến cho ná»—i khao khát được thể hiện cảm xúc cá»§a mình qua nét cá» mà u có thể lưu giữ mãi cùng vá»›i thá»i gian lại bùng lên trong tôi mạnh mẽ tá»›i mức không thể cưỡng lại nổi. Tôi nhanh chóng huá»· bá» kế hoạch Ä‘i chÆ¡i tiếp theo để trở vá» nhà và chỉ hai ngà y sau, tôi đã có mặt ở nhà thầy Cương để thá»±c hiện nốt ước mÆ¡ cá»§a mình.
Cương là ông thầy khó tÃnh và rất Ãt khi khen ngợi há»c trò. Và o những phút giây thanh thản hiếm hoi trong má»™t buổi chiá»u êm ả, thầy bá»—ng nhiên trở nên vui vẻ hÆ¡n và cho tôi xem cuốn sổ tay vẽ những bức tranh phác hoạ và nói cho tôi biết ý tưởng cá»§a mình trong những bức tranh ấy mà thầy dá»± định sẽ dá»±ng thà nh những bức tranh lá»›n sau nà y. Thầy nói vá»›i tôi rất nhiá»u, vá» bố cục, vá» mà u sắc, vỠđưá»ng nét, vỠđộ sáng tối… , những kiến thức cÆ¡ bản trong há»™i hoạ mà tôi buá»™c phải thuá»™c lòng để có thể vẽ được má»™t bức tranh theo ý muốn, dù tôi không còn ý định trở thà nh hoạ sỹ nữa mà đơn giản chỉ muốn lưu giữ những gì tôi bắt gặp trong những khoảnh khắc khó quên trên những cuá»™c hà nh trình tôi đã Ä‘i qua. Những lúc như váºy, tôi thưá»ng Ä‘á»c thấy trong mắt thầy những tia sáng cá»§a ná»—i khát khao và say sưa khác hẳn ngà y thưá»ng. Nhưng những tia sáng đó cÅ©ng chỉ loé lên trong giây lÃ
¡t rồi lại trở vá» vá»›i ánh nhìn bình thản và lạnh lùng vốn có.
Má»™t lần, tôi thấy trong phòng tranh cá»§a thầy bức chân dung má»™t ngưá»i phụ nữ rất đẹp. Äôi mắt sáng thông minh và mênh mang như mặt nước hồ thu lấp dưới hà ng lông mà y thanh thoát và nhẹ nhà ng. Tôi như bị hút và o gương mặt diá»…m lệ và nhất là đôi mắt ấy. Tôi há»i thầy:
- Thưa thầy, là ai váºy ạ?
Thầy không đáp, chỉ lặng lẽ thở dà i.
Sau đó, tôi má»›i biết đó là ngưá»i bạn gái cÅ© cá»§a thầy tên là Mai Thanh, ngưá»i giỠđây đã nổi danh trong giá»›i há»™i hoạ cả vá» tà i năng lẫn sắc đẹp. Hai ngưá»i đã từng có má»™t mối tình rất sâu Ä‘áºm từ thá»i còn há»c chung lá»›p tại Äại há»c Mỹ thuáºt nhưng sau khi được biết đến như má»™t tà i năng trẻ thì ngưá»i đó đã rá»i bá» thầy để đến vá»›i má»™t tương lai rạng rỡ. Ngưá»i ấy sang Äức há»c há»™i hoạ rồi trở thà nh má»™t hoạ sỹ nổi tiếng. Tranh cá»§a ngưá»i ấy giỠđây đã được treo ở cả những phòng triển lãm lá»›n trên thế giá»›i.
Cái khoảng khắc tôi nhìn thấy bức chân dung ấy, tôi đã biết được căn nguyên của nỗi buồn lúc nà o cũng luẩn quất trong ngôi nhà nà y.
Khi ấy đã là cuối mùa xuân, tôi đã há»c vá»›i thầy được hÆ¡n má»™t năm và đó là khoảng thá»i gian tôi bắt đầu thá»±c hà nh những bức tranh phong cảnh đầu tiên cá»§a mình. Chiá»u chá»§ nháºt, Cương đưa tôi lên ngá»n đồi sau nhà để vẽ. Äó là má»™t ngá»n đồi thấp và cái nắng đầy sức sống cá»§a mùa xuân bao phá»§ lên nó má»™t mà u xanh ngát. Thỉnh thoảng giữa đám cây xanh lại thấy rá»±c lên má»™t vạt hoa dại đầy sắc mà u.
Thầy hướng dẫn tôi cách chá»n cảnh, lắp giá vẽ cho tôi và chá»n cho tôi má»™t tảng đá bằng phẳn để là m ghế ngồi. Thầy chỉ cho tôi thấy những mái nhà đủ má»i dáng vẻ nấp sau vưá»n cây um tùm xanh tươi nằm bên những con đưá»ng ngoằn nghoèo xa phÃa dưới:
- Những lúc rảnh rá»—i thầy thưá»ng lên đây, ngắm cảnh và suy nghÄ© má»™t mình.
Tôi nhìn thầy, trong lòng dấy lên má»™t niá»m thương cảm. Thầy đã má»™t mình như thế nà y từ bao lâu rồi?
Bao nhiêu thá»i gian trôi qua tôi cÅ©ng không để ý bởi tôi quá chú tâm và o bức vẽ cá»§a mình. Chỉ biết rằng khi tôi ngẩng lên thì mặt trá»i Ä‘ang dần xuống núi. Ráng đỠcá»§a buổi hoà ng hôn nhuá»™m lên má»i váºt má»™t sắc hồng rạng rỡ. Tôi ngồi lặng ngắm buổi chiá»u rÆ¡i và bất giác nhìn sang Cương. Gương mặt thầy cÅ©ng á»ng hồng trong ánh chiá»u, đôi mắt thầy bình thản và ánh lên nét vui tươi hiếm có. Thầy vẫy tôi lại gần và cho tôi xem bức vẽ cá»§a thầy. Tôi không tin và o mắt mình khi thấy bức phác hoạ hình ảnh chÃnh mình Ä‘ang ngồi vẽ dưới má»™t gốc cây trong buổi hoà ng hôn cá»§a má»™t ngà y êm dịu. PhÃa xa là mặt trá»i đỠối Ä‘ang dần khuất sau dãy núi má» má».
Tôi bối rối tá»›i mức không cất nên được tiếng nà o. Thầy mỉm cưá»i hiá»n háºu rồi dịu dà ng nói:
- Tôi sẽ hoà n thà nh nốt bức tranh nà y và sẽ tặng em và o một ngà y nà o đó.
Tôi đã không há»i cái “ ngà y nà o đó†mà thầy nói đến là ngà y nà o.
Từ nhà thầy Cương ra, tôi không vá» ngay mà chạy xe chầm cháºm dá»c theo con đưá»ng bá» sông. Gió từ ngoà i sông thổi và o khiến da mặt tôi tê lạnh dá»… chịu. Ở giữa sông, nÆ¡i có bãi bồi lá»›n mà ngưá»i dân xung quanh thưá»ng lên đó trồng rau, ngưá»i ta Ä‘ang đốt những đống lá»a. Những là n khói bảng lảng theo gió lan toả trong không gian trong buổi chiá»u Ä‘ang chuyển dần sang bóng tối khiến cho tôi có cảm giác nao lòng.
Tôi nhá»› lần Long má»›i ốm dáºy sau má»™t tráºn ốm nặng, tôi đã đưa Long ra đây. Hôm đó đúng và o mùa thu hoạch ngô, sau khi bẻ hết ngô vá», ngưá»i ta loại ra những bắp ngô chất lượng kém hoặc quá non để cho bá»n trẻ con nhóm lá»a nướng ăn ngay trên bãi. Long và tôi cÅ©ng được má»i thưởng thức những bắp ngô má»›i nướng còn nóng hổi và có lẽ trong suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y tôi sẽ không bao giá» quên cái vị ngá»t thÆ¡m cá»§a ngô nếp non còn Ä‘á»ng mãi trong ký ức vá» những tháng ngà y hạnh phúc ấy…
Ká»· niệm quá ngá»t ngà o khiến cho ngưá»i ta không thể không chạnh lòng khi thấy mình giỠđây chỉ còn lại má»™t mình. Long xa tôi đã hÆ¡n má»™t năm rồi, không má»™t lá»i nhắn gá»i, không má»™t tin tức.
Tôi vỠđến gần nhà và o lúc hÆ¡n 8h tối. Từ xa, tôi sững sá» khi nhìn thấy trong nhà mình Ä‘ang sáng đèn. Không lẽ lại là Long vì chỉ có anh má»›i có chìa khoá mở cá»a và o nhà tôi? Tôi thấy tim mình như nghẹt thở, lồng ngá»±c tôi chợt Ä‘au thắt lại, như cái cảm giác sau má»—i lần Ä‘i công tác xa vá», vừa bước xuống sân bay đã nhìn thấy Long đứng chỠở đó từ bao giá». Cảm giác ấy ấm áp và hạnh phúc lắm mà có lẽ tôi không bao giá» chấp nháºn đánh đổi nó lấy bất cứ thứ gì trên Ä‘á»i nà y.
Cá»a mở, Long đứng đó nhìn tôi, cưá»i. Tôi lao và o anh nức ná»
Ÿ. Nhá»› anh vô cùng. Trong cái khoảng khắc anh ôm chặt tôi trong vòng tay cá»§a mình, tôi đã tha thứ cho anh tất cả, cả sá»± ra Ä‘i không má»™t lá»i hẹn ước, cả sá»± im lặng cá»§a anh trong suốt hÆ¡n má»™t năm trá»i qua.
Long nói rằng anh nhá»› tôi rất nhiá»u, anh đã là m việc cáºt lá»±c để có tiá»n vá» cưới tôi. Bất ngá», anh đặt hai bà n tay lên vai tôi, đôi mắt anh nhìn sâu và o mắt tôi, anh há»i:
- Em có đồng ý là m vợ anh không?
Tôi sung sướng gáºt đầu, miệng tôi cưá»i mà nước mắt tôi chảy dà i vì ná»—i hạnh phúc quá đỗi lá»›n lao nà y.
( còn nữa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét