Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2008

Lời thì thầm trong gió.

Sáng thứ bảy, Hà Nội mưa to. Từ trong căn nhà khô ráo và ấm áp nhìn mưa rơi, lắng nghe tiếng mưa gõ nhịp đều đều trên nền sân tạo nên một bản giao hưởng êm đềm. Mở đĩa nhạc Lobo, lâu lắm rồi mới nghe lại đĩa nhạc này. Những bản nhạc country êm ái và dịu dàng quá đỗi. Lúc nào cũng vậy, con sói già Lobo ôm đàn ghi ta lang thang hát trên bãi biển, hát trên đồng cỏ rộng mênh mang, hát giữa những nơi thật bình yên, có cảm giác hơi cô độc nhưng mang lại biết bao niềm an ủi cho những trái tim tan vỡ.


Trong đĩa Lobo, tôi thích và hay nghe nhất bài hát " Whispers in the wind" - những lời thì thầm trong gió. Bài hát thật dịu dàng, giai điệu chậm rãi và da diết; tình yêu ấy cũng nhẹ như làn gió, như hơi thở của biển khơi. Mỗi khi nghe bài hát này, tôi luôn nhớ đến một câu chuyện từ rất lâu rồi, một câu chuyện tình mà như không phải chuyện tình. Một câu chuyện mãi nằm trong vùng ký ức đẹp tuyệt vời của tôi thời thơ trẻ.


Hè năm đó, tôi mới tốt nghiệp lớp 12 và vừa mới tham dự kỳ thi Đại học. Tôi quen cậu ấy trong sự sắp xếp tình cờ của một chuyến du lịch. Đó là một chuyến nghỉ mát Sầm Sơn và Cửa Lò vài ngày. Ngay khi vừa bước lên xe, tôi đã bắt gặp ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, một ánh mắt lạ lùng, tươi vui và thân thiết. Chúng tôi mau chóng làm quen với nhau, những người trẻ tuổi thường dễ quen như thế đó. Khi cậu ấy hỏi tên, tôi đã không nói và cậu ấy đặt cho tôi một cái biệt danh dễ thương là " Cuội". Lúc nào cậu ấy cũng gọi tôi bằng cái tên ấy trong suốt cả chuyến đi. Trên xe cậu ấy gọi tôi " Cuội ơi, nhìn kìa" để chỉ cho tôi thấy một cảnh đẹp bất chợt nhìn thấy dọc đường. Trên bãi biển cậu ấy gọi tôi " Cuội ơi", giọng da diết và ánh mắt buồn xa thẳm. Cho đến giờ tôi cũng không thể nhớ nổi gương mặt của cậu ấy, chỉ nhớ là cậu ấy có cái miệng thật tươi lúc nào cũng chực nở một nụ cười thân thiện.


Ngày cuối cùng ở biển, cậu ấy rủ tôi " Cuội ơi đi dạo đi". Hai đứa đi dạo dọc bờ biển, nói đủ thứ chuyện không đầu không cuối. Cậu ấy mua tặng tôi một chuỗi vòng làm bằng ốc biển rất đẹp. Những con ốc biển mỏng manh được mài giũa cẩn thận và được xâu lại với nhau thành những chiếc vòng độc đáo mang hương vị của biển.


Trở về, chúng tôi chia tay nhau không một lời tạm biệt. Dù cho tôi vẫn ở lại thị xã nhỏ của cậu ấy thêm một thời gian nữa nhưng tôi đã không hề liên lạc với cậu ấy. Và đối với cậu ấy, có lẽ tôi đã mất hút trong cuộc đời này, như khi tôi bất chợt đến. Cậu ấy đã không bao giờ biết được tôi là ai, tôi từ đâu đến và tôi sẽ trở về đâu.


Những ngày lang thang trong thị xã, tôi thấy nhớ cậu ấy và những ngày ở biển. Tôi biết rất rõ nơi cậu ấy sống bởi thị xã quá nhỏ và tôi đã đi dạo qua biết bao lần. Những lần ngồi lặng trong thư viện, ngắm nhìn đốm nắng vàng nhảy nhót ngoài hiên vắng, tôi nhớ nụ cười của cậu ấy. Những lần đi chơi gặp mưa phải chạy vào trú mưa trong nhà thờ, ngước mắt nhìn bức tượng Chúa đang hiền từ nhìn xuống trần gian, tôi như nghe thấy tiếng cậu ấy gọi tôi " Cuội ơi!" Những lần đi về vùng quê thơm ngát hương lúa chín, tôi như nghe thấy tiếng sóng vỗ ì ầm bên tai...


Tôi về thành phố, tất cả mọi thứ đều chấm dứt. Cả nỗi nhớ ấy cũng rơi vào vùng xa thẳm, như làn sương khói mỏng mảnh trong chiều, như một tiếng thở dài của biển...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét