Thứ Năm, 3 tháng 7, 2008

Bóng tối giữa ban ngày.

Nếu có ai đó hỏi tôi rằng, trên đời này tôi ghét điều gì nhất, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng " sự giả dối", đôi khi còn được hiểu là "sự giả tạo". Lẽ đương nhiên ai cũng nói là yêu thích sự chân thành và ghét sự giả dối, như một công thức hiển nhiên nếu được hỏi. Tuy nhiên có mấy ai hiểu một cách rõ ràng điều mình khinh ghét như thế nào không? Có mấy ai biết rõ rằng mình ghét một điều gì đó vì lẽ gì không? Hay là chỉ nói một cách chung chung và không đưa ra được một bằng chứng rõ ràng cụ thể nào cả?

Tôi đã đọc " Những thiên đường mù" của Dương Thu Hương từ khi còn rất ít tuổi và sau này tôi đã mua một cuốn hầu như đã cũ nát trong hiệu sách cũ trên đường Lý Thường Kiệt và đến giờ thì cũng không biết nó đã lưu lạc ở nơi chốn nào. Tôi cảm thấy tiếc bởi vì những lý do chính trị mà giờ đây người ta không còn xuất bản những cuốn sách của tác giả này nữa, như cuốn " Hành trình thời thơ ấu" hồi nhỏ tôi rất mê và đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Đọc " Những thiên đường mù", chẳng hiểu sao tôi cứ đinh ninh rằng hình ảnh ông cậu tên Chính và bà vợ là những hình ảnh rõ nét nhất và sa đoạ nhất của cái gọi là " sự giả dối ". Họ là những trí thức trong xã hội, ra ngoài họ rất đạo mạo và luôn miệng rao giảng đạo đức, nhưng thực chất họ là ai? Họ thèm tiền hơn cả những " con buôn" - những người mà họ vốn khinh bỉ ra mặt, họ xấu xa đồi bại hơn cả những kẻ xấu xa đồi bại nhất, họ hèn hạ hơn cả những người ở dưới đáy thấp nhất của xã hội.

Tại sao, khi tôi đọc về những hạng người đó, tôi thường liên tưởng tới một con vật, đó là con bọ hung? Con bọ hung trông rất mạnh mẽ và dũng mãnh nhưng chỉ chuyên sống ở những nơi hôi thối nhất, chuyên ăn những chất mà con người thải ra. Nếu như ai không biết về đặc tính của con bọ hung thì cũng chỉ coi nó là một con vật bình thường nhưng nếu biết thì sẽ tránh xa ngay. Loại người kia cũng vậy, cuộc sống bề ngoài thật khác xa với bản chất thực của họ. Hàng ngày, họ đóng bộ chỉn chu đĩnh đạc, luôn nói những điều giáo huấn nhưng những góc tối trong con người họ, cái góc thật nhất lại là phô bày một kẻ tham lam, nhẫn tâm và độc ác...

Về một khía cạnh nào đó, họ còn không bằng con bọ hung bởi con vật đó được trời sinh ra như vậy còn những người này, họ có đầu óc và họ mang tên " con người".

Trong xã hội, lúc nào cũng tồn tại những con người giả dối như vậy. Tôi không thể nói tôi khinh ghét những người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra yêu thương chiều chuộng vợ, thậm chí luôn miệng nói sợ vợ, bề ngoài lúc nào cũng chỉn chu đĩnh đạc, thậm chí luôn nói những điều hay lẽ phải nhưng lại lén lút ngủ với người khác đến như thế nào. Tôi không phải là người quá cầu toàn trong việc đòi hỏi một mối hôn nhân hoàn toàn chung thuỷ, chung thuỷ tới mức tuyệt đối nhưng giá như họ đừng tỏ ra giả dối như vậy có phải tôi đỡ căm ghét họ không? Đó chỉ là nhu cầu sinh lý có phải không? Vậy thì đừng có quá đề cao tình yêu lên đến mức lý tưởng làm gì. Tại sao họ luôn nói tình yêu là tình yêu và tình dục là nhu cầu sinh lý? Khi ta yêu đến mức đau đớn một ai đó và đang có họ trong tay rồi thì ta sẽ không muốn làm họ phải đau khổ vì những nhu cầu sinh lý vớ vẩn của ta được. Nhưng thực ra vấn đề không nằm ở chỗ tình yêu và tình dục mà nó nằm ở chỗ những lời hay lẽ phải mà người đó phun ra với mọi người, ở mọi lúc mọi nơi và lúc họ hớn hở bộc lộ những hành vi tội lỗi của mình. Ôi, nó mới trái ngược làm sao! Tôi không thể nào tiêu hoá nổi những lời răn dạy của một người nếu như tôi biết chắc rằng thực chất họ không bao giờ sống được như vậy. Tôi sẽ luôn luôn bị ám ảnh bởi những hình ảnh thực nhất phô bày bản chất của họ dù cho đã được họ kín đáo che giấu bởi lớp vỏ ngoài hoàn hảo nhất.

Một người cha mẫu mực làm quan chức ăn tiền hối lộ, một người chồng chung thủy hết mực ngoại tình, một người mẹ chỉn chu luôn đặt điều nói xấu người khác, đâm bị thóc chọc bị gạo, một ông sếp luôn tỏ ra đạo mạo nhưng lại ăn cắp công trình của nhân viên và biến thành công trình của mình, một người sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng luôn tỏ ra mình ở một tầng lớp cao hơn để lừa dối người khác... Khốn kiếp vì những kẻ giả dối nhất là những kẻ được mệnh danh là trí thức hoặc những kẻ có máu mặt trong xã hội. Có biết bao nhiêu sự giả dối trong cuộc sống này, nó được che đậy hoặc phơi bày ra dưới nhiều hình thức khác nhau. Ai cũng nói rằng căm ghét sự giả dối nhưng có thực là mình đang không sống giả dối hay không? Nó khác nào bóng tối giữa ban ngày, nhiều khi sẽ chẳng bao giờ được phơi bày ra dưới ánh sáng mặt trời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét