Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

Tháng bảy và những cơn mưa



Tháng bảy, mưa rất nhiều, những cơn mưa rào bất chợt và rất dai dẳng sầm sập kéo đến bất cứ lúc nào. Có những khi trời đang nắng chang chang bỗng chuyển mây đen và một lằn chớp lóe sáng rạch ngang bầu trời. Mưa ào đến, nhanh đến mức người đi đường không kịp dừng lại mặc áo mưa đã thấy mình ướt sũng. Chẳng hiểu những ngày tháng bảy, ông trời lấy đâu ra nhiều nước đến thế để trút xuống mặt đất, nhiều đến nỗi trên những con phố nước không kịp thoát bỗng chốc trở thành dòng sông cuộn sóng...

Người ta thường nói sau cơn mưa trời lại sáng. Tháng bảy, mưa xong, trời lại ngập tràn ánh nắng vàng. Có những hôm đứng trên cầu ngắm nhìn bầu trời sạch sẽ và tinh khôi sau cơn mưa, trời xanh vời vợi với những cụm mây trắng nõn nà trôi, bình thản như chưa từng có cơn giông tố nào ngay trước đó. Tự nhiên thật là kỳ diệu, đâu giống như con người, sau cơn mưa là bầu trời sáng trong rạng rỡ, nhưng con người sau bão tố là cả một khoảng thời gian lê thê sầu muộn. Thiên nhiên đâu có bị phụ thuộc vào ai, trong khi con người có biết bao nhiêu mối quan hệ chồng chéo, ràng buộc.

Tôi yêu những cơn mưa tháng bảy, dù cho chúng có làm tôi ướt lướt thướt, khổ sở biết bao lần những lúc đi trên đường mà quên đem theo áo mưa. Mưa dạy tôi hiểu thế nào là nỗi cô độc và cách vượt qua nỗi cô độc đó. Đôi khi, trong những lúc cô độc, ta thường bấu víu vào một mối quan hệ nào đó và hy vọng rằng mối quan hệ ấy sẽ giúp ta thoát ra khỏi nỗi cô độc của mình. Đâu biết rằng nỗi cô đơn đó nằm trong chính bản thân ta, nằm trong nội tại của ta mà không một mối quan hệ nào có thể giúp ta giải thoát khỏi nó. Bởi vì ngay khi có mối quan hệ rồi, ta vẫn thấy cô đơn thậm chí còn cô đơn hơn khi chỉ có một mình, cho nên cô đơn chỉ là một cảm xúc ở trong mình và chỉ mình mới có thể giúp mình chuyển hóa được nỗi cô đơn trong lòng mình mà thôi. Cũng giống như cơn mưa, nó đâu cần ai giúp nó tạnh ráo, nó tự đến tự đi, sau cơn mưa bầu trời càng thêm thanh thản và rạng ngời. Cho nên, mỗi khi có cảm giác cô đơn xuất hiện, ta sẽ không tránh né nó mà can đảm đối diện với nó, cảm nhận sự có mặt sâu sắc của nó và rồi tự khắc cảm giác cô đơn sẽ được xoa dịu và chuyển hóa thành niềm an lạc trong tâm hồn.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét