Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Chiều buông.




Tôi không biết tôi yêu hay ghét một buổi chiều như chiều hôm nay. Một buổi chiều giữa đông ảm đạm dần buông xuống các nếp nhà trong cái gió hiu hiu lạnh. Trong đời tôi đã trải qua hàng trăm những buổi chiều như thế và nó thường khiến cho lòng tôi tê tái buồn. Nỗi buồn đó không thực sự rõ nét, nó cứ mờ mờ ảo ảo, day dứt không nguôi. Nó không có lý do gì cụ thể nhưng nó cũng không rời bỏ tôi, bất kỳ lúc nào khi tôi cảm thấy cô độc nó cũng sẵn sàng quay trở lại. Nó khiến tôi nhớ đến truyện ngắn " Toả nhị kiều" của Xuân Diệu tôi đã từng học thời đi học. Hay nó gợi nhớ đến một buổi chiều nơi phố huyện nào đó tôi đã đi qua trong một lần lang thang. Nhưng dù nó là gì thì đó vẫn là một cảm giác vừa nhẹ nhàng, bình yên vừa rất khó chịu. Bình yên bởi mọi thứ đều lặng lẽ trôi như không biến động, còn khó chịu bởi có cảm giác như tôi đang xa rời cả thế giới loài người dù xung quanh vẫn đầy âm thanh và cả tiếng nói cười. Chao ôi, dù là cảm giác gì thì cũng đều buồn như nhau mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét