Thứ Năm, 22 tháng 4, 2010

Hè.

Cảm nhận được hè về từ những ngày nắng nóng đến rát da, từ những cơn mưa rào ban đêm và tự dưng thấy ngày dài hơn bình thường. Bây giờ đi ra đường đã thấy bằng lăng tím đua nhau nở và có hôm đã nghe tiếng ve râm ran bản hòa ca mùa hè. Ôi thời gian, trôi nhanh như một cái chớp mắt, mới hôm nào còn lạnh thấu xương cố quấn mãi trong chăn ấm hôm nay đã chỉ muốn tung tăng trong bộ cánh sát nách mát mẻ.

Đêm, lười biếng ngồi trên giường, laptop để trên đùi cố gắng dịch cho xong bản báo giá ( for boss, he he ) mà toàn bị phân tâm bởi những yếu tố bên ngoài. Tôi nghe thấy gì? Tiếng gió rít bên ngoài, luồn qua khe cửa làm chiếc chuông gió rung lanh canh liên hồi không lúc nào ngừng nghỉ. Hôm nay có hội làng, các phường quan họ, chầu văn được mời tới góp vui chắc sẽ hát hò suốt đêm. Theo gió, tiếng hát lúc xa lúc gần, lúc khoan lúc nhặt dìu dặt, dặt dìu đến là mời gọi. Được cái tôi cũng hơi âm lịch thích nghe quan họ, chầu văn, thích nghe hát lên đồng nên người ở đây mà hồn cứ như đang phiêu du theo tiếng hát vậy... Tôi ngửi thấy gì? Nhà hàng xóm có cây dâu da xoan đang mùa nở hoa trắng xóa, hương thơm ngan ngát giống hệt hương sen lan tỏa trong không gian. Tôi nhìn thấy gì? Một mảnh trăng lưỡi liềm sáng quắc trên nền trời trong. Hè đến rồi, muốn níu giữ xuân cũng không níu giữ nổi nữa. Mỗi ngày, cái nắng và hương mùa hè càng làm cho những ngày xuân xa tít mù khơi. Thôi, đành tạm biệt xuân và chào một mùa hè mới vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét