Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

Lặng...

Có những thứ chỉ giữ cho riêng mình thôi, nhất là nỗi buồn, nỗi chơi vơi trong lòng. Vẫn biết rằng gió sẽ cuốn đi mà sao thấy khó khăn và đau đớn đến thế...



DẠ KHÚC

Có một buổi chiều nào như chiều xưa 
Anh về trên cát nóng 
Đường dài vành môi khát bỏng 
Em đến dịu dàng như một cơn mưa.

Có một buổi chiều nào như chiều qua 
Lòng tràn đầy thương mến 
Mang cả xuân thì em đến 
Thắm nồng như một bông hoa.

Có buổi chiều nào người bỏ vui chơi 
Cho tôi chiếc hôn nồng cháy 
Nỗi đau bắt đầu từ đấy 
Ngọt ngào như trái nho tươi.

Có buổi chiều nào mộng mị vây quanh 
Nửa vành mi cong hờn dỗi 
Em xõa muộn sầu trên gối 
Rối bời như mớ tơ xanh.

Có buổi chiều nào hình như chưa nguôi 
Vầng trăng sáng màu vĩnh viễn 
Em có lời thề dâng hiến 
Cho anh trọn một đời người.

Có buổi chiều nào như chiều nay 
Căn phòng anh bóng tối dâng đầy 
Anh lặng thầm như là cái bóng 
Hoa tàn một mình em không hay.

(Hoàng Phủ Ngọc Tường)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét