Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015

Vô vị

Sao tôi ghét cái cảm giác của tôi lúc này, những ngày này thế. Vô vị. Vô nghĩa. Nhạt nhẽo. Chán chường. Không biết phải sống vì cái gì và để làm gì? Sao tôi thương cái thân tôi và thương cho cái nhân loại này đến vậy. Cả một đời bon chen mà chẳng để làm gì.

Không rũ bỏ được cái cảm giác buồn bã vô cớ khó chịu khi nghĩ về chuyện đó, bị ám ảnh vì chuyện đó. Khi chia tay, một người đến bờ vui còn một người ở lại bên bờ buồn và cứ buồn mãi không thôi. Cuộc đời sao trớ trêu đến thế? Cuộc đời sao buồn thảm đến thế? Tại sao tôi lại nặng lòng với những chuyện như thế này đến thế?

"Nếu không có gì ao ước nữa trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm bạn cũng không?"

...

"Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn lan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn."

....




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét