Thứ Năm, 19 tháng 4, 2007

Buồn ở đâu

Tôi cũng không ngờ điều đó lại khó chịu đến thế. Khi phải rời xa một người đã gắn bó với mình rất lâu rồi thật khó lòng mà chịu nổi. Cảm thấy chơi vơi và như người mất trọng lượng hay như mất đi một phần thân thể của mình vậy. Mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm và u ám. Tự dưng một nỗi cô liêu tới xâm chiếm cả tâm hồn. Không có điều gì khiến mình cảm thấy vui nữa. Không có điều gì khiến cho mình cảm thấy hạnh phúc nữa. Nghe bản nhạc buồn nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tuôn rơi và cứ thế tuôn rơi mãi mà không buồn đưa tay lên lau mắt. Dường như mọi sinh khí đều rời bỏ thể xác mà đi hết rồi. Không biết bao giờ luồng sinh khí đó mới quay trở lại? Có thể là một tuần, có thể là một tháng, có thể một năm hoặc vĩnh viễn không bao giờ nữa. Chỉ muốn nằm im một chỗ và không làm một việc gì cả. Làm bất cứ việc gì bây giờ đều cần phải có một nỗ lực rất lớn. Mà trong lúc này chả muốn có một nỗ lực nào hết. Chỉ muốn nằm và lịm đi, lịm mãi vào cõi hư vô.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét