Thứ Tư, 4 tháng 4, 2007

Vô thường...

Có khi nào bước đi giữa dòng người xuôi ngược, ta chợt dừng lại và tự hỏi ta đang đi đâu? Có khi nào đang đứng giữa đám đông, ta tự hỏi sao ta lại cô độc thế này? Có khi nào đang cười vui, ta tự hỏi niềm vui này sẽ kéo dài bao lâu? Có khi nào gặp khó khăn ta mới nhận ra xung quanh ta chẳng có một bàn tay nào đưa ra giúp? Có khi nào đang đứng trên bờ vực thẳm, ta nhận ra không có ai giơ tay kéo ta trở lại? Có khi nào đang viết những dòng này, nước mắt ta chảy xuống ướt đầm cả gương mặt? Có những lúc khóc không vì lý do gì nhưng có những lúc khóc vì rất nhiều lý do.

Tôi nói em ốm lắm, anh đến với em đi. Anh từ chối. Tôi nói em buồn lắm, anh đến nói chuyện cùng em cho vui. Anh đã không đến. Tôi nói em gặp rắc rối, anh đến nhé. Anh nói anh đang có chuyện gấp cần giải quyết. Tôi nói em có chút khó khăn. Anh nói anh phải đi cùng sếp có chuyện quan trọng…

Tôi nhớ…

Những lần anh ốm nặng, tôi thức trắng đêm trông cho anh ngủ, chỉ lo mình thiếp đi sẽ có chuyện chẳng lành xảy đến với anh.

Những lần anh cần biết một điều gì, tôi gọi điện hỏi han khắp nơi để tìm thông tin giúp anh.

Những lần anh có chuyện buồn, tôi ở bên anh rất lâu không dám đi đâu sợ khi anh gọi không có mình ở đó.

Những lần anh gặp rắc rối, tôi vùng dậy giữa đêm khuya để chạy đi giải quyết công việc giúp anh.

Những lần anh gặp chuyện khó chịu, tôi nhẫn nhịn chịu đựng những lời lẽ khó nghe của anh, chờ cho anh bình tĩnh trở lại…

Tôi nói, mình đừng gặp nhau nữa nhé. Anh im lặng cúi đầu. Buồn…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét