Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2007

Một chút kỷ niệm ấu thơ

Buổi sáng tỉnh dậy, nghe tiếng chim hót ríu rít đằng sau nhà. Cảm thấy lạ lùng làm sao. Cũng lâu rồi mới được nghe tiếng chim hót buổi sớm mai. Nhớ những ngày ở nhà và nhớ những ngày trẻ thơ biết bao. Nhớ rất nhiều vườn cây ở nhà và chẳng hiểu sao lại nhớ nhất cây xoan mặc dù phải gần hai chục năm rồi nhà không trồng xoan nữa. Mẹ thường bảo trồng cây đấy nhiều muỗi lắm nên chặt đi từ lâu mất rồi.

Nhớ cây xoan mỗi khi mùa xuân về nở bung từng chùm hoa trăng trắng tim tím với hương thơm hăng hắc khó quên. Rồi cùng với những trận mưa phùn cuối xuân, từng lớp hoa xoan rụng đầy dưới gốc cây. Hoa xoan rụng và mùa hè sắp đến. Mùa hè, tôi với chị M. hay chơi nhảy ngựa dưới gốc xoan. Rồi chơi trò đuổi bắt, chơi trốn tìm… Chơi trong vườn rất thích vì những tán cây đã làm dịu đi cái nắng mùa hè rất nhiều. Chơi chán lại trèo lên cây ổi, tìm những quả chín vàng và thơm nhất để ăn. Mỗi khi muốn ở một mình, tôi vẫn thường trèo lên cây ổi, ngồi vắt vẻo đọc sách hay đơn giản chỉ nằm trên một cành thật lớn và ngắm trời ngắm đất… Cây ổi đó bây giờ cũng không còn nữa. Và có rất nhiều thứ khác cũng không còn nữa. Giá như cứ mãi là trẻ thơ, cứ mãi được chơi những trò chơi dưới những tán cây trong vườn nhà như thế thì hay biết mấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét